Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 189: Khoe Khoang.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:36:00
Lượt xem: 40
Mà Đổng Tuệ cùng gia đình còn chưa thương lượng ra đối sách, chứng nhận ly hôn đã ra rồi.
"Ah! ! !"
"Bọn hắn làm sao dám?"
Làm sao dám quét cô ta ra cửa như rác như vậy? Cô ta chăm sóc Túc Mục sáu năm, một mình nuôi con lớn như vậy, chỉ có lúc này mới chút không đúng, bọn hắn đã không cần con dâu này rồi hả?
Vậy Bằng Bằng thì sao, nó cũng không cần người mẹ này rồi hả?
Đổng Tuệ dùng sức nắm chặt chứng nhận ly hôn, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn.
Cô ta dốc sức liều mạng tìm đồ phát tiết, trong phòng những thứ có thể nện đều bị cô ta đập phá mấy lần, ghế bị đạp đến ngã trái ngã phải, Đổng Bình Lâm đang trốn ở trong phòng ngủ giả bộ suy yếu, gân xanh trên trán nhảy loạn, muốn mắng cô ta nhỏ tiếng một chút.
Lại lo lắng sẽ bị lòi đuôi, lại nghĩ đến số tiền đang ở trong tay đại tỷ mới nhẫn nại không mở cửa.
Đổng Tuệ hết ném đồ đạc, đột nhiên trái tim trở nên trống rỗng, vô lực mà ngã ngồi xuống.
Hai tay che mặt, gào khóc.
Dưới lầu, mẹ Đổng đang cùng thân thích Đổng gia chậm rãi đi về nhà.
Đang đắc ý nói khoác: "Đúng thế, Tuệ Tuệ nhà chúng tôi ah, gả được chỗ tốt. Bố mẹ chồng rất tốt, còn đặc biệt thích con bé, Tuệ Tuệ đối với lão Đổng nhà tôi rất hiếu thuận, các người xem, lần trước lão Đổng cảm mạo hai ngày, Tuệ Tuệ liền gấp đến độ sắp khóc, nhanh chóng gửi 200 đồng trở về cố ý dặn dò tôi, mua cho cha nó thêm thực phẩm dinh dưỡng, con rể cũng hào phóng nha, từ khi kết hôn đã giao toàn bộ tiền cho Tuệ Tuệ, chính mình một phần cũng không giữ, đây là coi trọng Tuệ Tuệ đây này."
"Vâng, Tuệ Tuệ gả được chỗ tốt, bà cùng anh cả hưởng phúc rồi."
"Không phải sao, Tuệ Tuệ đối với em trai nó đặc biệt để bụng. Nghe thấy Lâm Tử không có phòng kết hôn, suốt đêm ngồi xe lửa trở về rồi. Không lâu nứa Lâm Tử nhà tôi cũng có phòng của mình rồi. Thường Điền Điền thấy tiền là sáng mắt kia, xem thường Lâm Tử nhà tôi, đến lúc đó tôi xem cô ta có hối hận không, bất quá hối hận cũng không có tác dụng, một người hợm hĩnh như vậy, tuyệt đối không bao giờ vào được cửa lớn Đổng gia."
Lời này vừa ra, mọi người lại sợ hãi thán phục cùng ao ước một hồi.
Có người liền hỏi: "Tuệ Tuệ mua nhà cho Lâm Tử, người đàn ông nhà nó thật sự không có ý kiến?"
Mẹ Đổng rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người, vung tay lên: "Tuệ Tuệ sinh cháu trai duy nhất cho Túc gia, hắn có thể có ý kiến sao? Thông gia tích lũy lại dày, về sau không phải đều là cho cháu ngoại trai của tôi đấy sao? Các người không biết hừm, mẹ chồng Tuệ Tuệ trước kia là con gái duy nhất của gia đình địa chủ, trong tay có rất nhiều thứ tốt, hai đứa con gái, kể cả không phải con ruột cũng đã được phân ra một căn nhà, Tuệ Tuệ muốn cho em trai nó một căn nhà, đâu cần chính mình bỏ tiền? ?"
Người bình thường trong lòng thường có chút tính toán xấu xa, cũng xấu hổ nếu to còi rống cho khắp thế giới đều biết rõ.
Cũng cần mặt mũi đấy.
Mọi người nghe xong lời nói này của mẹ Đổng, lập tức bị da mặt dày cùng vẻ đương nhiên của bà ta làm cho chấn động rồi.
Một mặt cảm thấy trơ trẽn, trong lòng lại nhịn không được sự hâm mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-189-khoe-khoang.html.]
Lập tức trong miệng đều là vị chua.
Đổng Tuệ này cũng không phải thiên tiên mỹ nhân gì ah, bình thường có thói quen nói vài câu ghen tỵ, con mắt cũng đặt ở trên đỉnh đầu rồi, sao còn được gia đình như vậy coi trọng ah.
"... Vậy thì tại sao lại để họ trả tiền?"
Nhà ai cưới vợ còn mua nhà cho anh em nhà mẹ đẻ con dâu, đây không phải là não bị hư mất sao.
Đổng Tuệ cũng đã nói phương pháp này có thể không thành.
Nhưng mẹ Đổng không đem lo lắng của Đổng Tuệ để trong lòng, bà ta ở Đổng gia chính là dựa vào sinh ra con trai mà trở mình, suy bụng ta ra bụng người, đã cảm thấy Túc gia xem ở phân lượng của cháu trai, nắm mũi cũng phải nhận.
Dù là không cho phòng ở, cũng phải ra chút m.á.u trấn an.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai ba câu đã đem kế hoạch của mình nói ra, nói xong không cho là nhục, lộ ra dương dương đắc ý.
Vây quanh bà ta là ba dì tám họ nhà họ Đồng, những năm này nghe không ít những lời khoe khoang của mẹ Đổng, Đổng gia lúc trước ra sao, sau khi Đổng Tuệ lập gia đình trôi qua thế nào, bọn họ đều nhìn ở trong mắt.
Tính toán sơ sơ, Đổng Tuệ kết hôn bảy năm, cho nhà mẹ đẻ tầm hai ba ngàn, con gái nhà ai mà sau khi lập gia đình có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ như vậy.
Bởi vì thấy như vậy, chỉ khinh thường ở trong lòng, ngoài miệng khoa trương đến ba hoa chích choè.
Lúc đi đến đầu bậc thang, mẹ Đổng nghe được trong phòng loáng thoáng tiếng khóc, trong lòng giật thót một cái, bất tri bất giác lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Bà ta miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Không biết hai chị em lại đang làm gì."
Dứt lời, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Một màn trước mắt này, làm cho nụ cười của bà ta lập tức cứng lại rồi, nhóm người sau lưng cũng mở to hai mắt nhìn.
Đổng Tuệ khóc đến nước mũi, nước mắt bê bết, cong người, chật vật mà ngồi liệt trên mặt đất, bốn phía lộn xộn đấy, giống như đã đánh nhau với ai đó.
Mẹ Đổng ngây người vài giây, ánh mắt dừng lại trên chiếc ấm có lớp lót bên trong vỡ nát. "Ai nha" một tiếng, cao giọng mắng: "Là kẻ nào dám đến nhà lão nương nháo loạn hả? Tuệ Tuệ, trước đừng khóc, ai làm vậy? Lâm Tử đâu rồi, hắn không ở trong phòng sao?"
Đổng Tuệ nghe được mẹ đã trở về, thoáng cái như có tâm phúc.
Căn bản không chú ý tới một chuỗi quần chúng ăn dưa đi theo phía sau mẹ Đổng, cầm cuốn sổ bìa xanh nhàu nhĩ, lao đến chỗ mẹ Đổng, khóc lóc kể lể nói: "Hai lão bất tử kia của Túc gia khi dễ người, thay Túc Mục xử lý chứng nhận ly hôn rồi, mẹ, chúng ta đi báo cáo bọn hắn, cáo bọn hắn lạm dụng công quyền."
Miệng mọi người há thành hình chữ "O".
Không hẹn mà cùng kinh hô: "Ly, hôn? ? ?"