Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 183: Ở Đâu Ra Hơn Ba Nghìn
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:35:52
Lượt xem: 52
Cô ta cũng quyết định rồi, lần này mang theo Bằng Bằng trở về sẽ không bao giờ đi đến đó nữa.
Ai ngờ Liễu Ngọc Tú quay đầu cho Túc Vệ Quốc một ánh mắt, Túc Vệ Quốc lại mặt không biểu tình nhìn bà một cái, trực tiếp đi gọi điện thoại.
Liễu Ngọc Tú: "Được rồi, ý cô đã quyết chúng tôi cũng không ngăn cản, bây giờ lão Túc sẽ gọi điện thoại cho lão nhị, nếu hắn không có ý định muốn gặp, cũng sẽ giúp hai người xử lý thủ tục ly hôn."
Đổng Tuệ sửng sốt, cô ta muốn từ trên mặt Liễu Ngọc Tú nhìn ra cái gì.
Nhưng bà lại bình tĩnh đến nỗi làm cho người ta sợ hãi.
Cô ta đột nhiên có chút hoảng hốt, hình như có cái gì thoát ly khỏi trí tưởng tượng của cô ta, dần dần mất kiểm soát.
Đổng Tuệ mím chặt môi, chẳng lẽ lại không phải dọa cô ta, là thật sự muốn bọn họ ly hôn? ? Cô ta hoảng hốt, nhưng lại không cam lòng mà nhận sai, bờ môi cũng bị cắn đến chảy máu.
Nhưng trong lòng còn đang tưởng tượng Túc Vệ Quốc chỉ là phô trương thanh thế, thẳng đến năm phút sau, Túc Vệ Quốc từ trên lầu đi xuống.
Ông nói: "Công tác của lão nhị có tính chất đặc thù, chứng nhận ly hôn của hai người hai ngày nữa sẽ có."
Trước mắt Đổng Tuệ liền tối sầm, thực sự xử lý rồi hả? ? ? Làm sao bây giờ, cô ta không cam lòng ah, cô ta không thực sự muốn cùng Túc Mục ly hôn, chỉ là... Chỉ là hi vọng người Túc gia nhìn Bằng Bằng mà thỏa hiệp một chút.
Bọn hắn dựa vào cái gì?
Lồng n.g.ự.c Đổng Tuệ đột nhiên tuôn ra không cam lòng cùng phẫn nộ, còn có không dám đối mặt, bực bội vì kế hoạch thất bại, cơ hồ lý trí của cô ta cũng không còn, điên cuồng nói: "Không có khả năng, không có khả năng, Túc Mục không trở về cục dân chính sẽ không xử lý ly hôn đấy, Túc Mục đâu rồi? Túc Mục, hắn nói cái gì rồi, hắn sẽ không đồng ý ly hôn đấy, tôi đã sinh con trai cho hắn, hắn làm sao có thể đáp ứng ly hôn? Không có khả năng.”
“Nếu muốn ly hôn, vậy thì phải trả thù lao, mấy năm thanh xuân của tôi đều bồi ở trên người hắn rồi, sau khi ly hôn sẽ không phải là hoàn hoa khuê nữ nữa, các người phải bồi thường tiền!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy Đổng Tuệ có bệnh.
Ly hôn là cô ta muốn đấy, nói sống không được cũng là cô ta, cũng không phải Túc Mục vứt bỏ cô ta, sao đột nhiên lại nổi điên rồi.
Ah, thanh xuân của cô ta là thanh xuân, của Túc Mục lại không phải rồi hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-183-o-dau-ra-hon-ba-nghin.html.]
Túc Vệ Quốc là người nghiêm túc, ông mặc kệ Đổng Tuệ phát điên hay không, lập tức nói: "Ly hôn là ý của cô, lão nhị cũng đồng ý rồi, đơn vị bên kia cũng ủng hộ quyết định của các người. Lão nhị nói, mấy năm này cô ở Tây Bắc xác thực vất vả, hắn luôn vội vàng thực nghiệm đã không quan tâm đến cô cùng Bằng Bằng, tiền lương mấy năm này trừ những chi tiêu hằng ngày có lẽ còn thừa lại hơn ba nghìn, cô đều lấy đi, về phần Bằng Bằng, hãy để ở nhà, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé."
Đổng Tuệ: "..."
Cô ta vô thức muốn phản bác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ở đâu ra hơn ba nghìn?
Lập tức lại nghĩ đến nhà mẹ đẻ thỉnh thoảng viết thư tố khổ với cô ta, mỗi lần cô ta đều gửi hơn mười đồng trở lại An Nam, lần một lần hai không nhiều, nhưng nhiều năm như vậy tính toán xuống, quả thực là một số tiền không nhỏ.
Nghĩ đến đây Đồng Tuệ cảm thấy có chút khó chịu, cô ta đã giúp đỡ gia đình nhiều như vậy, em trai cô ta sao có thể không lấy được vợ?
Cô ta không dám nghĩ sâu, nhưng càng ngày càng cảm thấy hụt hẫng.
Chuyện làm thể nào mà lại phát triển đến một bước này.
Cô ta chỉ muốn mượn náo loạn ly hôn để bắt chẹt mẹ chồng, muốn từ trong tay bà kiếm chút chỗ tốt, không cho nhà thì cho ít tiền cũng tốt, cùng lắm là...cho một chút, cho em trai cô ta đặt mua một căn phòng, cô ta chỉ muốn cho em trai thuận lợi lấy vợ, để cha mẹ về sau không cần lại dùng nước mắt rửa mặt.
Cô ta không muốn thực sự ly hôn.
Túc Mục đối với cô ta cũng không để bụng, trong mắt người ngoài mối hôn sự này của cô ta là trèo cao rồi, cô ta đã từng khiến cho bạn tốt hâm mộ đấy, điểm này Đổng Tuệ luôn rất đắc ý.
Càng đừng đề cập tới Túc Mục ở trong chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều không chú ý, chỉ cần cô ta không chủ động mua cho hắn đôi tất mới, vậy đôi tất bị đi đến rách cũng không có cảm giác, nấu cơm cũng vậy, cô ta chỉ tùy tiện làm, hắn cũng tùy tiện ăn, trong sinh hoạt cơ hồ không có yêu cầu gì.
Ngay cả khi cô ta tức giận với hắn, hắn vẫn luôn nhường cô ta, không như những người đàn ông khác đánh vợ.
Đổng Tuệ muốn nói mình không ly hôn nữa, nhưng lại không thể mở miệng.
Trước mắt hiện lên hình ảnh con trai, cô ta giống như đã tìm được dũng khí: "Mẹ, Bằng Bằng đâu rồi, lát nữa Bằng Bằng tỉnh ngủ không thấy con sẽ khóc đấy, nếu không con trước dẫn thằng bé trở lại nhà ba mẹ con chỗ ấy… "
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đổng Tuệ cùng nhị ca kết hôn là do cô ta tính toán đến đấy, rơi xuống nước…kết hôn…
Nhị ca chính là người cuồng nghiên cứu, không mấy quan tâm đến những thứ khác ngoài công việc, và là quả thực không phải ông chồng tốt.