Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 179: Vậy Thì Ly Hôn Ah
Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:02:09
Lượt xem: 52
Sau khi thông suốt điểm này, Túc An cảm thấy không theo chân bọn họ nói chuyện thân tình, chỉ xem bọn họ là công cụ có thể lợi dụng kỳ thật cũng không tệ lắm.
Cô ta có thể không tìm Túc Miểu gây phiền toái, nhưng nói cô ta nhắc nhở Túc Miểu là Đổng Tuệ sẽ gây chuyện với cô ta (Túc Miểu), đó là điều tuyệt đối không thể.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc An đang chờ xem kịch vui, liền thấy bả vai Đổng Tuệ trong phút chốc liền kéo căng, trên mặt hơi có chút khẩn trương.
Chị ta giống như bây giờ mới chú ý đến Túc Miểu: "Gái mười tám thay đổi thật lớn, Miểu Miểu càng ngày càng dễ nhìn, trông cũng không giống với mọi người trong gia đình lắm nhỉ."
Giọng điệu có chút khắc nghiệt.
Túc Miểu nhướn mi, không rõ vì sao Đổng Tuệ lại âm dương quái khí như vậy.
Bất quá, cô trở về cũng không phải vì cùng người ta cãi nhau, nói một cách lạnh lùng hơn, kỳ thật cô một chút cũng không quan tâm đến chuyện của hai vợ chồng Túc Mục, cô trở về chỉ là vì muốn an ủi cha già mẹ già có khả năng sụp đổ bất cứ lúc nào.
Dù sao cô còn chưa gặp qua Túc Mục đâu, có dù Túc Mục cùng nguyên chủ có cảm tình, trong lòng cô nhưng lại không có nửa phần gợn sóng đấy.
"Xem kìa, chị dâu cũng mệt mỏi đến hồ đồ rồi, đã nhiều năm không gặp, bộ dạng em thay đổi không phải rất bình thường sao? Chị dâu nếu không trước về phòng nằm nghỉ đã, chậm rãi thư dãn?"
Đổng Tuệ: "Tinh thần tôi rất tốt, không cần nghỉ ngơi, tôi chỉ muốn ba mẹ cho câu trả lời chắc chắn, vì cái gì mà cùng là con dâu Túc gia, chị dâu cả có phòng ở, tôi lại không vậy?"
Cũng đừng dùng bộ dạng không có tiền kia để trả lời qua loa với cô ta, ai mà không iết Liễu gia năm đó là đại địa chủ, hơn nửa thôn trấn đều là của nhà bà ta đấy. Sau cải cách ruộng đất, Liễu gia thức thời, chủ động phân cho dân chúng, tài sản cũng nộp lên rồi, nhưng lén giấu bao nhiêu chỉ có người Liễu gia biết rõ.
Liễu gia sáu đời đều chỉ có một con, đến thế hệ của Liễu Ngọc Tú, chỉ có một người con gái là bà rồi.
Cha mẹ cũng hơn 50 tuổi mới sinh ra bà, sợ không chăm sóc bà được bao lâu, nên không chỉ chia đất cho mọi người, còn chia tiền, chỉ ngóng trông vạn nhất ngày nào đó bọn hắn không còn, mọi người có thể nể mặt bọn hắn mà đối xử với con gái chiếu cố thêm một chút.
Tục ngữ nói thuyền nát còn có ba phần đinh, dù Liễu gia có thể hiện nghèo khó thế nào, sau lưng khẳng định lưu lại một con đường.
Nhiều gia sản như vậy, dựa vào cái gì mà cho Ngô Hồng Ngọc, lại không cho cô ta?
“Tôi đã sinh cháu trai cho Túc gia, là công thần trong nhà, nhiều năm như vậy chị dâu cả ở An Nam hưởng phúc, tôi ở Tây Bắc ăn cát
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-179-vay-thi-ly-hon-ah.html.]
"Ta cho túc cuộc sống gia đình thế nhưng mà nhi tử, là trong nhà công thần, nhiều năm như vậy, đại tẩu tại An Nam hưởng phúc, ta tại tây bắc ăn hạt cát, trước đây còn nói ai đến Túc gia đều sẽ hưởng phúc, tôi thật sự là đã chịu đủ rồi, tôi muốn cùng Túc Mục ly hôn."
Túc Miểu còn đang suy nghĩ người trong nhà sẽ trấn an cô ta như thế nào đây này.
Không nghĩ đến Liễu Ngọc Tú không nói chuyện, Túc Vệ Quốc lại mở miệng: "Bây giờ không phải là xã hội xưa, ly hôn không cần cha mẹ chồng đồng ý, con muốn cùng lão nhị ly hôn hai người các con hãy tự mình thương lượng, thương lượng tốt rồi tự mình đi làm thủ tục ly hôn, làm bất cứ điều gì con muốn, cha cùng mẹ con sẽ không xen vào."
Đổng Tuệ kinh ngạc.
Không thể tin mà nhìn Túc Vệ Quốc, sửng sốt hơn nửa phút, cô ta lại quay đầu nhìn Liễu Ngọc Tú.
Thấy Liễu Ngọc Tú không phản bác, đầu óc cô ta có chút quay cuồng.
"... Cái, cái gì?"
Liễu Ngọc Tú: "Ba của con nói đúng, cuộc sống này là của các con, có thể sống được với nhau thì sống, không sống nổi hãy ly hôn, không cần gióng trống khua chiêng nói cho bọn ta biết."
Năm đó bà không ngăn cản lão nhị cùng Đổng Tuệ kết hôn, hiện tại không thể sống nổi muốn ly hôn, Liễu Ngọc Tú cũng sẽ không ngăn cản, dù là hai người còn có một đứa con trai.
Bà biết rõ cháu trai còn nhỏ không thể không có mẹ, vì cháu trai bà nên khuyên nhủ và dụ dỗ.
Nhưng lão nhị không sáng sủa giống lão đại, trong lòng nó dù có khó chịu thế nào cũng sẽ không nói chuyện với người trong nhà, luôn giấu đi làm người ta phát bực. Nghe thấy Đổng Tuệ tìm con trai trút giận, hại nó bị thương ở tay, sốt cao vẫn công tác, Liễu Ngọc Tú đau lòng ah.
Bà vốn là mẹ, rồi sau đó mới là bà nội, bà đau lòng cháu trai, nhưng càng đau lòng con trai.
Tuy Túc Mục đã 27-28 rồi, nhưng trong lòng bà, hắn vĩnh viễn là con trai. Nếu không phải lão Túc mới gọi điện thoại qua, bọn họ cũng không biết con dâu hai lại không biết điều như vậy.
Có thể làm cho nhân viên sở nghiên cứu nói ra như vậy, khẳng định không phải lần một lần hai.
Nếu không thể sống nổi, vậy thì ly hôn a.