Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 177: Muốn Ly Hôn
Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:02:06
Lượt xem: 58
Trong sân, sáu bảy người làm thành một vòng, Túc Miểu liếc mắt liền thấy được Hàn Lặc. Nửa người trên của anh ấy không mặc áo, chỉ mặc một cái quần dài quân đội màu xanh lá, dây lưng hờ hững.
Làn da màu lúa mì lộ ra mười phần nam tính.
Cơ bắp của phần trên cơ thể không lớn, nhưng có dải, với những đường nét trôi chảy và đẹp đẽ. Túc Miểu thích nhất là dáng người của anh ấy.
Cơ bắp xinh đẹp, có lực như vậy, mỗi lần cô cũng nhịn không được mà sờ rất lâu.
Cô thấy Hàn Lặc, không lên tiếng gọi anh.
Ánh nắng ban mai ẩm ướt, nhẹ nhàng rắc lên mặt và n.g.ự.c của anh, như được phủ một tầng sa, những giọt mồ hôi mịn màng đang che phủ ấy càng hiện ra vẻ trong suốt như pha lê dưới sự vuốt ve của ánh mặt trời, cô nhìn thấy lòng liền ngứa ngáy.
"Khục, khục khục. . ."
Hàn Lặc nghe được tiếng ho khan, ngẩng mặt lên, khuôn mặt lạnh lùng lập tức trở nên nhu hòa.
Cười đi về phía Túc Miểu.
Túc Miểu nhìn lồng n.g.ự.c cường tráng của anh, vô thức l.i.ế.m môi, nhanh chóng nhắm mắt lại: “Sao anh không mặc áo?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Động tác nhỏ của cô đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Hàn Lặc, khoé miệng của anh hơi câu lên, chế nhạo nói: "Nếu mặc, em còn có cái gì mà nhìn? Có phải là lại muốn sờ không?"
Túc Miểu lập tức nhìn bầu trời, một hồi đấy, không nhìn Hàn Lặc.
Ước chừng đã qua nửa phút, cô lẩm bẩm nói: ". . . Coi như cũng được, có chút muốn."
Hàn Lặc nghiêng đầu, đem tai đưa tới bên miệng cô, cố ý trêu chọc cô: "Cái gì? Anh nghe không rõ."
Túc Miểu thấp giọng hừ hừ, thò tay nắm tai anh, cam chịu nói: "Muốn sờ, anh cho sờ sao?"
Hàn Lặc bật cười ra tiếng, thiếu chút nữa bị cô làm cho cười không nổi, bàn tay lớn bao trùm trên tay cô: "Nhanh nhanh, hiện tại liền cho em sờ."
Anh thoải mái như vậy, Túc Miểu bỗng nhiên không muốn nữa.
Tức giận mà liếc anh: "Nói đùa hay đấy, toàn thân đều là đổ mồ hôi, em mới không cần sờ."
Hàn Lặc chỉ cười.
Chủ động dắt tay cô, hai vợ chồng...cùng nhau đi đến phòng khách, Hàn Lặc đột nhiên nói: "Ah, đúng rồi, vừa rồi anh cả gọi điện thoại tới, nói em về nhà một chuyến."
"Anh cả? ?"
Sáng sớm đấy, gọi bọn họ về nhà làm cái gì?
Hàn Lặc cũng không rõ lắm: "Trong điện thoại chưa nói, bất quá cảm thấy là chuyện không nhỏ, anh nghe thấy anh ấy đang đè nặng tức giận đây này."
Túc Miểu càng buồn bực.
Cô nghĩ nửa ngày, cũng không đoán được đã xảy ra chuyện gì, lại sợ thật đúng có việc gấp, ăn xong điểm tâm vợ chồng son nhanh chóng trở về phố Ngô Đồng.
Lúc Túc Miểu lần nữa gặp Túc An, có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời. Những chiếc gai trên người cô ta dường như biến mất trong một đêm.
Cô ta đang ngồi yên lặng, mà đối diện cô ta còn có một người phụ nữ lạ lẫm, vẻ mặt vẻ giận dữ, không biết đang tức giận ai đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-177-muon-ly-hon.html.]
Nói là lạ lẫm cũng không thỏa đáng, Túc Miểu cảm thấy rất quen mắt đấy, chỉ là cô nhất thời không nghĩ ra người này là ai.
"Như thế nào, nhìn đến choáng váng ah, đến chị dâu hai cũng không nhận ra rồi hả?" Ngô Hồng Ngọc vừa thấy nét mặt của cô, liền đoán được cô khẳng định không nhận ra người.
Đừng nói Túc Miểu, lúc bọn họ vừa nhìn thấy người, cũng không nhận ra người này là vợ lão nhị ah.
Người phụ nữ thanh lịch nhút nhát trước kia đã trở nên gầy gò, cay nghiệt,
Lúc trước cái kia ngại ngùng Tú Nhã nữ nhân trở nên gầy gò cay nghiệt, hai đầu lông mày đều là sự tàn bạo, vừa về đến nhà đã đem đứa nhỏ trong n.g.ự.c quăng ra, liền yêu cầu ba mẹ làm chủ, để cho cô ta cùng lão nhị ly hôn.
Nhưng bọn họ vừa hỏi lão nhị đang ở nơi nào, cô ta liền tránh đi không nói chuyện, bắt đầu mắng chửi người.
Giằng co cả buổi, trong nhà cũng không có ai biết rõ cô ta cùng lão nhị đến cùng đã xảy ra chuyện gì không thoải mái, để cho cô ta đến đứa nhỏ cũng không muốn.
Phải biết, Đổng Tuệ là người xem con trai như bảo bối.
Nhớ rõ năm đó, Đổng Tuệ vừa sinh đứa nhỏ, lúc biết mình sinh con trai, cái tư thái kia…Lập tức bắt đầu thay đổi, bắt cô ấy và mẹ hầu hạ.
Về sau vẫn là lão nhị không thể nhìn nổi nữa, trực tiếp đem hai mẹ con đóng gói đứa đến căn cứ nghiên cứu ở Tây Bắc.
Đã nhiều năm rồi, lão nhị không có ngày nghỉ, Đổng Tuệ cùng đứa nhỏ cũng luôn ở Tây Bắc không trở về, lúc trước căn bản không nghe nói hai người này có mâu thuẫn.
Bất luận viết thư hay là điện thoại, luôn nói mọi chuyện đều tốt.
Năm trước lúc Đổng Tuệ gọi điện thoại, người còn trở nên bình thản không ít. Lúc ấy cô ta vẫn cùng mẹ nói chuyện, khoa trương lão nhị làm việc này rất đúng, người một nhà nên ở cùng nhau, vậy nên Đổng Tuệ mới không có thời gian rảnh nghĩ đến những chuyện khác đấy, lòng đều đặt ở trên người chồng con.
Không nghĩ tới lời này nói ra không đến một năm, đôi vợ chồng này liền náo đến sụp đổ rồi.
BA~ BA~ vả mặt ah.
Đổng Tuệ vừa mở miệng đã là ly hôn không cần con, còn yêu cầu cha mẹ chồng đem gia sản thuộc về em hai phân một nửa cho cô ta.
Lý do gì cũng không nói, mở miệng chính là chia đồ, như vậy ai chịu nổi?
Ba mẹ vừa nghi vấn, cô ta liền mắng Túc gia không phải người tốt, một đại gia đình lừa gạt cô ta nhiều năm như vậy.
Chuyện này thật đúng là trời giáng một cái chảo, bọn họ cũng không hiểu vì sao cô ta nói lời này.
Không chỉ ba mẹ tức giận, cô ấy cùng Túc Trì cũng thiếu chút nữa nổi giận.
Hết lần này tới lần khác, vào lúc này Túc An cũng chạy về quấy rối, cô ta cùng Tưởng Lục lại muốn kết hôn!
Túc Miểu nghe được trợn mắt há hốc mồm.
"À? ? Cô ta tại sao lại cùng Tưởng Lục ở bên nhau rồi?"
Ngô Hồng Ngọc buông tay, bất lực nói: "Dì Dương nói Đại Mạn chặt đẹp, muốn 2000 đồng sẽ tự mình bỏ đứa bé, bên này, Túc An lại mang thai rồi, không thể không kết nha."
Túc Miểu: . . .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cô ngỗng: người trong thành phố sẽ chơi kiểu~~~ một lúc thì kết, một lúc lại không kết, một hồi mang thai, một hồi sẩy thai ~~~ sao.
Tưởng Lục này quan hệ thật loạn. . . Tác phong bất chính ah, thị trưởng cũng đừng suy nghĩ