Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 174: Bắt Đầu Sợ Hãi.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:02:02
Lượt xem: 50
Hàn Lặc nghe xong, ngược lại nở nụ cười: "Vậy rất tốt, làm chơi ăn thật."
Anh thuê người ngoài ngành, có năng lực nghe ngóng tin tức, nhưng hiệu suất không đủ nhanh.
Nếu như bà ngoại tham gia sẽ không giống với lúc trước, bà ấy là người thủ tướng khen ngợi, là người tham gia hoạt động tình báo ngầm có mạng lưới quan hệ dày đặc, Hàn Lặc cũng không biết bà ngoại đến cùng đã từng cộng tác với người nào, nhưng anh biết rõ, khi bộ phận đặc biệt vừa ra tay, tốc độ điều tra chứng cớ không phải người ngoài ngành có thể so được đấy.
Sự thật đúng như Hàn Lặc dự đoán.
Chỉ trong bốn ngày, sau khi Vạn Hào tiến vào Quảng Châu cùng An Nam, tất cả các hành động đã thực hiện được tổng hợp thành dữ liệu, với đầy đủ bằng chứng đã được đưa đến bàn công tác của bộ phận chuyên môn phụ trách những trường hợp như vậy.
Cùng ngày, một đội điều tra đặc biệt trong hệ thống an ninh đã được thành lập.
Lúc Phó Hương Hương bị bắt, Văn phu nhân vừa vặn đến nhà bái phỏng.
Hai người đang nói chuyện, chuông cửa vang lên.
Phó Hương Hương lộ vẻ không vui: "Ai đến cũng đuổi trở về, hôm nay ngoại trừ Văn phu nhân, tôi sẽ không gặp ai hết."
Văn phu nhân nghe vậy, có chút thụ sủng nhược kinh: "Phó tiểu thư, hôm nay tôi đến ngoại trừ muốn cùng cô tâm sự chuyện con của tôi đến Hồng Kông, còn có người nhờ tôi hỏi cô một chút, cô có từng gặp qua Lí Ngọc Dung không? Cô gái này rất nhiều ngày chưa về nhà rồi, trước khi đi ra ngoài đã nói với người trong nhà, là đến nhà thăm cô, cô có ấn tượng gì không?"
Phó Hương Hương rất kinh ngạc.
"Lí Ngọc Dung?"
Cô ta nhíu mày, suy nghĩ thật lâu, giật mình "Ah" một tiếng: "Bà nói cô ta ah, lúc trước Mạnh thiếu cùng anh trai cô ta nói chuyện hợp tác đã gặp hai lần, bất quá không quen, tôi ở đây cũng không phải ai cũng có tư cách bái phỏng đấy."
Lí Ngọc Dung ah, không biết bị Mạnh Thăng Vinh ném tới đỉnh núi nào làm phân bón rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Văn phu nhân vì tiền đồ của con trai, tất nhiên là nịnh nọt không ngừng.
Phó Hương Hương khóe miệng mỉm cười: "Bà giúp tôi làm một chuyện, đem cháu dâu ngoại của bà cụ Đàm hẹn ra ngoài, tôi lập tức đưa con của bà đi."
Tim Văn phu nhân bắt đầu gia tốc đập mạnh, bà ta cảm thấy trong miệng có chút hơi khô đắng.
Đang muốn đáp ứng, không nghĩ tới một đám công an mang theo s.ú.n.g đột nhiên xông vào, người cầm đầu nhìn Phó Hương Hương, thần sắc lạnh lùng dữ tợn: "Còng tay lại."
Nói xong, phân phó một tổ khác lập tức lên lầu truy tìm tung tích Mạnh Thăng Vinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-174-bat-dau-so-hai.html.]
Sắc mặt Phó Hương Hương thay đổi, tức giận quát lớn: "Dừng tay, các người biết tôi là ai không? Các người có lệnh lục soát cùng lệnh bắt giữ không, không có quyền kiểm soát tự do cá nhân của tôi. "
Ai ngờ đám người kia một ánh mắt cũng không cho cô ta, trực tiếp đi thẳng về phía trước bắt người.
Phó Hương Hương trầm mặt, hô lớn: "Hắc Hổ, Hắc Báo, người đâu, đều c.h.ế.t ở đâu rồi?"
Đến giờ khắc này, cô ta còn tưởng là mình đang ở Hồng Kông, bất cứ lúc nào cũng có thể để cho mấy tay chân nuôi trong nhà cùng cảnh sát đánh nhau đây này.
"Phó tiểu thư không cần phải gấp, lát nữa các người sẽ được đoàn tụ rồi." Người nọ nghiêm mặt, nói chuyện lại đặc biệt chói tai.
Phó Hương Hương tất nhiên không chịu đi vào khuôn khổ, trong tay có cái gì cô ta liền ném cái đó, trong lúc nhất thời mấy cái bình bày biện trong phòng khách đều bị ném hết, ném hết cô ta còn muốn chạy, tổ điều tra thấy cô ta phản kháng kịch liệt, trực tiếp đi về phía trước quặp cánh tay cô ta ra sau lưng, sau khi còng tay cô ta, ngay lập tức sắp xếp cho những người khác khám xét toàn bộ ngôi nhà. Những bức tranh trên tường, những tấm thảm, cũng không bỏ sót.
Phó Hương Hương thấy có người gỡ bức tranh cuối hành lang xuống, tim cô ta thót lên, giống như muốn theo cuống họng chui ra.
"Các người muốn làm gì? Tôi là thương nhân đứng đắn, không phải tội phạm."
Nữ công an áp giải cô ta không có một tia động: "Có phải là tội phạm hay không, không phải do cô quyết định. Phó tiểu thư, tập đoàn Vạn Hào đến cùng buôn bán cái gì, trong lòng cô có lẽ đã rõ."
Phó Hương Hương nghe vậy, rốt cuộc cũng luống cuống.
Cô ta cắn chặt môi dưới, ý đồ vùng vẫy giãy chết.
"Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Ở đây không có hệ thống luật pháp và nhân quyền sao? Tôi là người Hồng Kông, cho dù tôi phạm pháp cũng nên do thẩm phán Hồng Kông xét xử tôi, các người không có quyền bắt giữ tôi."
Không có người nào nói lý với cô ta.
Phó Hương Hương lòng như lửa đốt, không ngừng đạp vào người bên cạnh.
Tổ điều tra mặc dù mặc quần áo công an, nhưng bọn họ vốn thuộc bộ phận đặc biệt, đối với tội phạm, nhất là loại tội phạm có ý đồ đánh cắp tài sản quốc gia, gây họa cho quần chúng nhân dân, bọn họ sẽ không lưu tình.
Lúc này đem Phó Hương Hương đạp ngã xuống đất.
Phó Hương Hương tràn đầy ngạc nhiên.
Từ khi cô ta đi vào thành phố An Nam, phần lớn mọi người gặp cô ta đều tất cung tất kính, ngay cả những người không nịnh nọt cô ta cũng sẽ không tấn công cô ta, đột nhiên bị đánh, cô ta có chút phản ứng không kịp.
Rồi sau đó, sợ hãi bắt đầu chạy lên não.