Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 173: Em Lợi Hại Nhất
Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:02:01
Lượt xem: 55
Phó Hương Hương nguyên quán ở Phật sơn, năm 1974, một gia đình sáu người nhập cư trái phép đến Hồng Kông, người một nhà ăn mặc tiết kiệm, thời gian trôi qua nghèo khó nhưng coi như hạnh phúc.
Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, khoảng thời gian tươi đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, người anh cả bị lôi kéo vào cờ b.ạ.c và nghiện ngập, sòng bạc muốn lấy tay của anh ta nếu anh ta không trả lại tiền.
Vì cho trả nợ cho anh cả, Phó Hương Hương không thể không bán mình cho ông chủ sòng bạc, là ông trùm của băng đảng lớn nhất Hong Kong, Hồng An Đường, cô ta lớn lên cũng bình thường, nhưng ca xướng quả thật không tệ, dáng người lại xinh đẹp, thành thành thật thật mà ca hát tiếp khách, chỉ cần đem tự tôn nghiền nát, quên mình là một con người. Dường như cũng có một tia hy vọng.
Nhưng những người nghiện cờ b.ạ.c nói rằng không đánh bạc thì họ có thể cai được cờ b.ạ.c sao?
Phó Đại chỉ an phận được hai tháng liền chứng nào tật nấy, thậm chí Phó Hương Hương bán mình đã cho mở ra cho hắn một thế giới mới, đem chủ ý đánh tới trên người hai em gái.
Đợi đến lúc Phó Hương Hương biết được hắn lại gặp rắc rối, hai đứa em gái sinh đôi mới đầy mười bốn tuổi đã bị sòng bạc kéo đi nha.
Ba ngày sau, sòng bạc trả về hai cỗ t.h.i t.h.ể mình đầy thương tích.
Cha mẹ Phó Hương Hương không chịu được đả kích này, chưa đến hai ngày liền mua xăng, thừa dịp Phó Hương Hương quay trở lại câu lạc bộ, màn đêm vừa buông xuống đã đem Phó Đại khóa vào trong phòng, một nhà ba người bị thiêu chết.
Sau đó, Phó Hương Hương biến mất hai năm, xuất hiện lần nữa đã là bà ba của nhị công tử Vạn Hào Nhị.
Túc Miểu nghe xong, lặng yên, có chút thổn thức nói: "Vậy cô ta còn rất thảm đấy."
Hàn Lặc hừ lạnh một tiếng, trong mắt nhanh chóng lóe lên vẻ chán ghét: "Nếu em thông cảm cho cô ta, em đã sai lầm khủng khiếp, cô ta có thể làm tinh nhân, tiến dần từng bước, thậm chí Mạnh Thăng Vinh khai thác thị trường trong nước vẫn không quên mang theo cô ta, không phải vì hai người này sinh tình yêu, mà là cô ta nắm đúng sở thích của Mạnh Thăng Vinh."
"Mạnh Thăng Vinh háo sắc cô ta liền mặt không đổi sắc mà thay Mạnh Thăng Vinh xem xét tình nhân mới, còn để cho Mạnh Thăng Vinh cho rằng cô ta không biết rõ tình hình, Mạnh Thăng Vinh thích chơi mấy trò đặc thù cô ta cũng có thể chơi cùng, ngoài ra, lúc Phó Hương Hương vừa trở thành tình nhân của Mạnh Thăng Vinh, liền hại Mạnh Thăng Đức bị đày đến Indonesia hơn nửa năm, Mạnh Thăng Vinh đối với cô ta đương nhiên không tầm thường."
Túc Miểu ghé vào trong n.g.ự.c Hàn Lặc, vuốt vuốt cổ áo của anh.
Đột nhiên hỏi: "Cô ta muốn đưa em cho Mạnh Thăng Vinh? ? ?"
Lời này vừa ra, Túc Miểu liền bị vỗ mạnh vào m.ô.n.g một cái, cô vội vàng trấn an Hàn Lặc: "Em vẫn đang ở trong n.g.ự.c anh đây, cũng không phải cô ta muốn thì có thể bắt đi, đừng tức giận ah, anh trai."
Hàn Lặc: "Hừ."
Túc Miểu sờ lên cằm, bỗng nhiên cười nói: "Vậy cô ta cũng thật khờ, em đang sống rất vui vẻ như vậy, chỉ vì mấy câu nói đã bỏ anh chạy đến Hồng Kông làm gì?"
Hàn Lặc nhẹ nhàng nâng cằm cô, hôn một chút, cũng cười: "Hồng Kông xác thực là một đô thị phồn hoa, cũng là thành phố của hi vọng. Ở trong mắt cô ta, một An Nam không coi vào đâu, ngay cả Thượng Hải và Bắc Kinh đều là những vùng nông thôn trong mắt người Hong Kong. Anh không được cô ta nhìn vào trong mắt cũng là chuyện bình thường, kể cả Đàm gia, đoán chừng cô ta cũng không thấy có gì mà kiêng kị đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-173-em-loi-hai-nhat.html.]
Trung Quốc lớn như vậy, Đàm gia ở trong đó có là cái gì? So với Đàm gia, những gia tộc có cống hiến lớn càng không ít.
Mấy ngàn năm lịch sử, rất nhiều quan niệm đã khắc vào cốt tủy rồi. Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, đạo lý tiền thật sẽ không phát ra tiếng, loại người như Phó Hương Hương cũng không hiểu.
Huống chi, người làm quan của Đàm gia hiện tại chỉ có cậu cả và cậu thứ tư.
Mấy người anh em đã không theo đường chính trị, cũng không tòng quân nữa, mà đi theo con đường nghiên cứu khoa học, hôm nay đang ở khe suối hang hốc nào cũng không biết. Như thế, so với những gia tộc ở Giang Tô và Chiết Giang có gốc rễ sum suê thì bọn họ hiển nhiên không đủ nổi danh.
Đừng nói Phó Hương Hương một người từ bên ngoài đến, không hiểu Đàm gia.
Mặc dù là người địa phương An Nam khi nhắc tới Đàm gia trước kia, cũng phần lớn là cảm khái một câu: trước kia quan chức lớn nhất của An Nam đều là con cháu của Đàm Tín Lâm. Thế hệ sau này đã suy tàn cũng không còn mấy người nữa rồi.
Túc Miểu cong lên miệng: "Em đã xem qua bản đồ..., Hồng Kông chỉ lớn bằng hạt gạo, dù là phồn vinh xinh đẹp thì có làm được cái gì? Hiện tại kiếm được nhiều tiền thì làm được cái gì? Em cũng không tin mười năm, hai mươi năm về sau, bọn hắn còn có thể nhìn xuống chúng ta?"
Lời này vừa ra, Hàn Lặc kinh ngạc.
Trêu chọc nói: "Em còn có suy nghĩ như vậy? Em đối với chúng ta có lòng tin như vậy à?"
Túc Miểu ngồi thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương đắc ý mà lườm Hàn Lặc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói ra: "Đúng thế. Lòng không ở một chỗ, lực lượng chia ra bốn phương tám hướng, còn nói gì phát triển? Anh bố trí việc học cho em cũng không uổng công."
Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn.
Đặc biệt làm người ta ưa thích.
Hàn Lặc bật cười, không keo kiệt mà tán dương: "Dạ dạ, em lợi hại nhất. Lần sau nếu như cô ta vẫn coi trọng em, em đừng chính diện chọc giận cô ta, lại càng không dùng lời nói khách sáo, chỉ cần thể hiện ước mơ của em đối với Hồng Kông, cô ta cũng sẽ không chó cùng rứt giậu."
Túc Miểu một lần nữa nằm sấp trở lại trên n.g.ự.c anh, ôm cổ anh, suy nghĩ một lát hỏi: "Còn bao lâu mới có thể đem bọn họ bắt lại?"
Hàn Lặc suy tư hai giây, ngữ khí kiên định: "Cũng chỉ tầm 2 tuần lễ."
Hắn vừa dứt lời, Túc Miểu bỗng nhiên kinh ngạc kêu một tiếng, cơ thể ngẩng lên lùi ra sau, Hàn Lặc vội vàng đem cô kéo trở về, đang muốn dạy dỗ cô, chợt nghe cô nói: "Bà ngoại cũng biết chuyện Phó Hương Hương rồi, anh lén điều tra, bà ngoại cũng nói muốn tra, liệu hai nhóm có bị va chạm không? Có sao không?”