Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 169: Đến Lúc Đó Rồi Nói Sau
Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:01:55
Lượt xem: 42
Túc Miểu vốn muốn trực tiếp nói cho cô ta biết mình không có hứng thú, sau đó đi khỏi đây.
Những gì Hàn Lặc nói ngày hôm đó chợt lóe lên trong đầu cô, sau lưng tập đoàn Vạn Hào khả năng có hoạt động lừa bán phụ nữ.
Khi suy nghĩ của cô xoay chuyển, cô quyết định không vội vàng nữa cứ nói chuyện một lúc xem sao.
Dù sao cũng không có gì tổn thất, chỉ là lãng phí một chút thời gian.
Túc Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí nhàn nhạt: "Không có hứng thú."
Lúc cô quan sát Phó Hương Hương, Phó Hương Hương cũng không bỏ sót bất kỳ thay đổi nào trên mặt cô.
Cô ta không bỏ lỡ lông mi của Túc Miểu khẽ rung lên khi nghe nói về Hồng Kông, nụ cười trên khóe miệng dần dần lan ra.
"Hồng Kông có những toà cao ốc xa hoa nhất, tòa nhà cao nhất đã hơn chục tầng, cô có thể tưởng tượng được không? Những nhân viên bình thường nhất của Tập đoàn Vạn Hào của chúng tôi kiếm được vài nghìn đô la Hong Kong một tháng, và lương hàng tháng của ban lãnh đạo tập đoàn đều là năm sáu con số không. Hong Kong là đô thị phồn hoa nhất Châu Á. Vào ban đêm, cả thành phố rực rỡ ánh đèn. Ăn ngon đấy, vui chơi, làm cho người ta không kịp nhìn. So với trong nước vật tư thiếu thốn, Hồng Kông chính là thiên đường."
Lời của cô ta càng êm tai, mắt Túc Miểu càng trầm xuống.
Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài và rậm che giấu những suy nghĩ trong lòng.
"... Vậy sao?"
Phó Hương Hương nhấp một ngụm cà phê nhỏ: "Đương nhiên, nếu như cô đến Hồng Kông, tôi rất nguyện ý tận tình thể hiện sự hiếu khách của chủ nhà."
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu không lên tiếng, giống như là có chút giãy dụa, một lát sau cô nhẹ giọng nỉ non nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."
Phó Hương Hương chỉ cười: "Tập đoàn Vạn Hào của chúng tôi tại Hồng Kông cũng coi như là một công ty có tiếng, nếu như cô nguyện ý đến Hồng Kông phát triển chắc chắn sẽ không tệ đâu."
Túc Miểu: "Mới vừa rồi còn bảo tôi đến chơi, hiện tại lại nói đến Hồng Kông phát triển, tôi rất ngạc nhiên, cô vì cái gì mà tới tìm tôi?"
Phó Hương Hương nháy mắt mấy cái: "Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy chúng ta rất hợp phách. Cô không tin sao? Được rồi, nói thật ra, tôi cảm thấy ngoại hình của cô rất thích hợp để làm công việc phát triển kinh doanh."
Túc Miểu lắc đầu, khó hiểu.
Phó Hương Hương dựa ra sau ghế, thần sắc lười biếng: "Tập đoàn Vạn Hào chúng tôi lập nghiệp từ bất động sản, ở Hong Kong có rất nhiều tập đoàn xây dựng. Mọi người luôn muốn tìm một cô gái có hình tượng và khí chất tốt để làm nhân viên kinh doanh giúp chúng tôi có thể giới thiệu các căn hộ với khách hàng. Cơ hội ký hợp đồng bất động sản cao hơn. Ngoại hình của cô rất phù hợp với tiêu chuẩn tuyển dụng của tập đoàn. "
Túc Miểu cảm thấy lý do này rất buồn cười, hoặc là Phó Hương Hương cảm thấy người trong nước không có kiến thức, ai cũng thấy tiền là sáng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-169-den-luc-do-roi-noi-sau.html.]
Nhưng ai đã từng thấy hoàng đế chủ động quản lý cách những người nông dân dưới quyền của ông ta canh tác ruộng đất?
Phó Hương Hương ở tập đoàn Vạn Hào địa vị chắc chắn không thấp, vì tuyển một nhân viên bán hàng bình thường, đối với cô vừa đ.ấ.m vừa xoa... Người không ngốc đều biết bên trong có chuyện ẩn giấu a.
Phó Hương Hương cũng biết Túc Miểu sẽ không dễ dàng tin tưởng, cô ta cũng không trông cậy vào việc dùng mấy câu đã có thể lừa gạt được.
Cô ta lại nói: "Chồng của tôi là lão nhị trong nhà, hắn cùng anh cả đánh cược trước mặt cha, ai bán được nhiều căn hộ hơn trong vòng hai tháng sẽ có nhiều tiếng nói hơn trong tập đoàn.”
Túc Miểu nhướn mi: "Cho nên, cô không chỉ cần một mình tôi, mà là cần rất nhiều người lớn lên xinh đẹp giống như tôi?"
Tuyệt không có khả năng chỉ là bán căn hộ đơn giản như vậy.
Tim Phó Hương Hương giật thót một cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào Túc Miểu, thấy cô chỉ là thuận miệng hỏi cũng không có ý tứ gì khác mới dần dần buông lỏng.
"Có thể nói như vậy, chỉ cần công tác trong hai tháng, có thể kiếm được ít nhất hai vạn đô la Hồng Kông..."
Lúc nói đến tiền, cô ta kéo dài ngữ điệu, phát giác được biểu cảm của Túc Miểu thay đổi, thích thú đắc ý nói: "Hai tháng có thể kiếm được số tiền mà vài năm cũng không kiếm nổi, tại sao phải đem cơ hội tốt như vậy đẩy ra khỏi cửa chứ?"
Thấy cô d.a.o động, Phó Hương Hương nói tiếp: "Hôm Đàm lão phu nhân mừng thọ, tôi thấy cô đến cùng chồng. Thứ cho tôi nói thẳng, hắn tuy là cháu ngoại của Đàm gia, tướng mạo cũng cũng không tệ lắm, nhưng với điều kiện của cô, hoàn toàn có thể tìm được người đàn ông tốt hơn."
Túc Miểu giống như bị lời của cô ta doạ, lại như lâm vào giãy dụa mê mang.
Chẳng quan tâm lễ nghi, nhấp hai ngụm cà phê.
Phó Hương Hương nhìn ở trong mắt, cảm thấy cô bị thuyết phục, chỉ là bị đạo đức quấn chân.
Cô ta mỉm cười, từ trong bọc lấy ra một tờ danh thiếp, đưa đến trước mặt Túc Miểu: "Sau khi suy nghĩ kỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, bất kể là muốn phát tài cũng tốt, hay là muốn định cư ở Hồng Kông, tôi đều có thể đến giúp cô. Tin tưởng tôi, một phụ nữ xinh đẹp như cô nên mặc quần áo và trang sức sang trọng, ăn uống trong những bữa tiệc linh đình, chờ những người giàu có đẹp trai tới nịnh nọt cô, mà không phải mặc mấy bộ quần tây áo sơ mi bình thường này, lụi tàn trong củi gạo dầu muối.”
Người phụ nữ nào mà không có lòng hư vinh chứ.
Càng là nữ nhân xinh đẹp càng quan tâm bề ngoài sáng rọi, các cô tuyệt đối sẽ không tình nguyện sống cuộc sống bình thường.
Phó Hương Hương nhìn Túc Miểu chạy trối chết, thần sắc sung sướng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cô ngỗng: ... Vì cái gì mà quần áo trang sức đàn ông đều có thể đem ra lừa gạt người? ?
Ok, thật đúng là có thể lừa gạt thành công! Thật nhiều cô gái bị luân lạc tới làng chơi ngay từ đầu cũng bị lừa bởi những lý do đơn giản như thế, mặc ăn được, người ta lại thổi vài câu như cầu vồng, khoa trương cô ta lớn lên xinh đẹp ~~~