Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 155: Sự Nghiệp
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:58:02
Lượt xem: 59
Túc Miểu cũng chỉ tức giận một lát.
Có lẽ là cô đủ m.á.u lạnh, cũng có lẽ là đối với Xa Hạ Hà cũng không có tình cảm quá sâu.
Cô thấy Xa Hạ Hà bị đánh thành như vậy, bất quá chỉ là một chút thương cảm đối với một người quen biết, nếu như cô ta quyết đoán như Trần Vân Vân, Túc Miểu nguyện ý giúp một tay.
Hoặc là, phàm là lộ ra một chút quyết tâm mong muốn cải thiện hiện trạng, Túc Miểu cũng có thể khích lệ một hồi.
Nhưng cô ta căn bản đến tâm tư giãy dụa cũng không có, đã hoàn toàn tiếp nhận tư tưởng của Dương Mỹ Phụng.
Một người sợ nhất không phải là bị người khác chối bỏ, mà là mình chối bỏ chính mình, mình cũng xem thường chính mình.
Loại tình huống này, người ngoài dù là vô cùng đau đớn, cũng không biết làm sao.
Túc Miểu buồn bực một hồi, sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, liền chẳng muốn phản ứng nữa.
"Ngày mốt anh phải đi làm, vậy em phải làm gì nhỉ?" Túc Miểu một tay chống má, nghiêng người nhìn Hàn Lặc.
Đôi mắt xinh và quyến rũ có chút ngẩn ngơ, còn có vài phần chăm chú.
Hàn Lặc chuyên chú lái xe, tùy ý nói ra: "Em muốn làm cái gì?"
Túc Miểu nghĩ nghĩ, nói: "Không biết."
Hàn Lặc trầm ngâm một lát: "Vẽ tranh?" Túc Miểu lắc đầu.
"Thêu thùa? ?"
Túc Miểu tiếp tục lắc đầu.
"... Đi theo anh đi làm?" Vốn tưởng rằng đề nghị này cô sẽ đáp ứng, không nghĩ tới Túc Miểu không hề nghĩ ngợi đã lắc đầu: "Không đi."
Lúc này đến phiên Hàn Lặc kinh ngạc, nhịn không được quay đầu nhìn cô: "Vì sao?"
Túc Miểu liếc anh: "Nào có chuyện đàn ông đi làm phụ nữ còn đi theo? Em không đi."
Trăng khuyết thì tràn đầy, trăng tròn thì thiếu, mọi sự đều không tách rời khỏi đạo lý này. Giữa vợ chồng, thỉnh thoảng dính một chỗ còn có thể thấy mới lạ, ngọt ngào, nhưng mỗi phút mỗi giây cứ ngẩng mặt là thấy đối phương, dù có đẹp trai đến đâu cũng sẽ chán ngấy cho mà xem.
Vì bảo đảm sự hứng thú đối với Hàn Lặc có thể dài lâu, Túc Miểu hi vọng anh luôn bảo trì cảm giác thần bí, vĩnh viễn làm cho mình luôn có cảm giác mới lạ.
Nhưng nguyên nhân này hiển nhiên khó mà nói ra.
Chỉ sợ Hàn Lặc cho rằng cô đã sớm đối với anh ấy lưu luyến không rời đây này.
Túc Miểu đảo mắt hai vòng, nói mấy lời săn sóc: "Em không hiểu lắm về tổng đài điều khiển điện thoại tự động cái gì đó của anh, dù đã đọc sách cũng không rõ, đi cũng vướng tay vướng chân. Hơn nữa anh làm việc chính sự, em đi theo, đến lúc đó có lẽ còn cần anh phân tâm chú ý em..."
Hàn Lặc: " Ồ, em trở nên chu đáo như vậy từ khi nào vậy? "
Túc Miểu: "... Em luôn rất ôn nhu rất hiền lành rất săn sóc, anh có ý kiến à?"
Hàn Lặc nín cười: "Không, anh nào dám, vạn nhất buổi tối em đem anh nhốt ngoài cửa thì làm sao bây giờ?"
Túc Miểu liếc anh, muốn cười nhưng không cười: "Vốn không nghĩ đến biện pháp này, hiện tại nha, em cảm thấy anh đã cho em một đề nghị rất tốt, đêm nay anh đừng hòng trở về phòng ngủ."
Vừa vặn để cho cô ngủ bù một chút.
Hàn Lặc: "Đừng ah, vợ, thiếu em, một mình anh rất khó ngủ ah."
Túc Miểu không khỏi oán thầm, thiếu đi anh, cô chỉ biết ngủ sẽ rất ngon.
Không có người giày vò cô đến quá nửa đêm, cô có thể một đêm không mơ ngủ một giấc đến bình minh.
Nói thực ra, không phải là cô không thích cùng Hàn Lặc thân mật, việc này không chỉ làm cho tinh thân và thể xác Hàn Lặc sung sướng, cô cũng có thể thấy được tác dụng diệu kỳ của nó.
Cả hai đời Túc Miểu cũng chỉ có một người đàn ông như vậy, không có sự so sánh, cũng không biết người đàn ông khác có thể ôn nhu săn sóc như Hàn Lặc trong chuyện này như vậy không.
Nhưng sự tiến bộ của Hàn Lặc cô nhìn ở trong mắt.
Đêm động phòng hôm đó anh ấy có chút lỗ mãng, chỉ biết mãnh liệt va chạm. Nhưng từ lần thứ hai, giống như đột nhiên đả thông hai mạch nhâm đốc, học được các kiểu kỹ năng, khi thì mãnh liệt, khi thì nhẹ nhàng đưa đẩy, mỗi lần đều khiến cô có loại cảm giác như c.h.ế.t đi sống lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-155-su-nghiep.html.]
Chỉ là, thật sự quá mệt mỏi.
Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng ra sức là Hàn Lặc, ngày hôm sau rời giường trông anh lại rạng rỡ như thể vừa uống một viên thuốc bổ lớn, anh tuấn gấp bội, mà cô giống như bị yêu quái hút hết dương khí rất uể oải.
Túc Miểu đang suy nghĩ sau khi về nhà nên mở miệng nói với anh thế nào về chuyện túng dục không tốt, cũng không lên tiếng nữa, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Hàn Lặc: "Hả? ? Sao đột nhiên không nói nữa, thật đúng là cam lòng đuổi anh xuống giường ah."
Túc Miểu quay đầu nhìn anh, hé miệng vẻ mặt nghiêm túc, cố ý nói ra: "Ai bảo trong đầu anh toàn những chuyện không tốt."
Hàn Lặc hô to oan uổng: "Chuyện giữa đôi vợ chồng còn không gọi là chính sự, vậy chuyện khác càng không tính là chính sự rồi."
Túc Miểu bật cười: "Anh có bệnh ah."
Hàn Lặc: "Anh nói thật, một ngày không ôm em thì anh ngủ không được."
"Ài, em đang nói chuyện nghiêm túc ah, em muốn tìm chút việc để làm, nhưng lại không biết có thể làm gì."
Túc Miểu sợ nếu anh còn nói sẽ dẫn đến một số chuyện không thể miêu tả, vội vàng đem chủ đề quay lại.
Nói đến làm việc, kỳ thật chưa nói tới thích hay không thích, cô chỉ cảm thấy nên nhập gia tùy tục.
Ở Đại Thịnh, các cô gái quý tộc trước khi lập gia đình phải học cầm kỳ thư họa, nữ công quản gia. Sau khi lập gia đình cũng không phải không có việc gì làm, chỉ lo hưởng lạc cả đời, sự nghiệp của họ là trong ngôi nhà nhỏ của mình.
Mục tiêu chính của nhiều cô gái sau khi kết hôn là "Con dâu chịu đựng đến khi trở thành mẹ chồng", từ thê thiếp biết vâng lời trở thành phu nhân khiến mọi người cung kính.
Nếu là đương gia chủ mẫu, có thể quản lý cả một đại gia đình, việc nhỏ như nô bộc uống rượu làm hỏng việc, việc lớn như thiếp thất hoài thai sinh con, chuyện trong nhà đều phải do bà ấy định đoạt.
Mà sinh con dưỡng cái cũng là một phần của sự nghiệp.
Bởi vì con trai có thể kiếm cho mình một danh hiệu cáo mệnh, con gái có thể vì gia tộc mà xuất lực, con cái thành tài, vị trí chủ mẫu của mình mới có thể càng vững chắc.
Cô nghĩ, đây chính là sự nghiệp của những cô nương cổ đại.
Mà hôm nay, mặc dù không có thiếp thất con vợ kế phân mỏng tinh lực của cô, nhưng Túc Miểu vẫn cảm thấy nếu đem toàn bộ tâm tư đặt ở trên người chồng là chuyện hoàn toàn không thể.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô nên có "Sự nghiệp" của mình.
Hay chính xác hơn là sở thích.
Suy nghĩ của Túc Miểu, Hàn Lặc không phản đối.
Trong lòng anh đối với lai lịch của Túc Miểu đã ẩn ẩn có suy đoán, nếu như mình đoán đúng vậy xác thực không thể để cho cô ấy nhàn rỗi.
Bình thường cô ấy giấu khá tốt, kì thực sẽ không chịu được sự soi xét.
Ví dụ như kỹ thuật thêu xuất thần nhập hóa, lại ví dụ như tùy tiện vẽ ra vài nét bút đã đạt được sự khen ngợi của bà ngoại, còn có những thói quen đã khắc sâu vào cốt tủy như ngồi nằm...
Mà ngay cả dáng vẻ lúc dùng cơm cũng có thể nhìn ra cô ấy cùng người đương thời bất đồng, e rằng một số gia tộc lớn cũng không thể làm được như cô ấy.
Hôm nay không người nghi ngờ, đó chẳng qua là do sự thiếu thông tin giữa các bên.
Túc gia không rõ lắm sau khi chuyển ra cô ấy đã làm những gì, cũng sẽ không chủ động tra.
Mà ông ngoại bà ngoại mặc dù cảm thấy kinh ngạc, có thể Đàm gia vốn là một gia tộc có truyền thống lâu đời, tự tay nuôi dạy con cháu bao đời nay vẫn tiếp nối truyền thống, Túc Miểu có thiên phú trên phương diện hội hoạ cũng không tính là quá chói mắt.
Nhưng đây hết thảy đều dựa trên tiền đề là không ở chung với nhau nhiều.
Ngắn ngủn trong nháy mắt, Hàn Lặc đã đem tất cả tình huống Túc Miểu có khả năng bại lộ đều tưởng tượng một lần.
Việc cấp bách, anh nghĩ nên để cho Túc Miểu tiếp với thế giới rộng lớn hơn.
Cô ấy phải hiểu lịch sử thành lập đất nước, mới không giống như trước đây, không có khái niệm về Cách mạng Văn hóa và cuộc sống khó khăn mấy năm trước, điểm sơ hở này ngày thường không lộ ra, nhưng thời điểm mấu chốt có khả năng trí mạng.
Nghĩ đến điều này, Hàn Lặc làm như vô tình nhớ đến: "Nếu như tạm thời không rõ muốn làm cái gì, không cần phải gấp. Nhà chúng ta cách đại học An Nam gần như vậy, nếu như em nhàn rỗi nhàm chán, chúng ta có thể đi nghe giảng bài."
Túc Miểu kinh ngạc: "Có thể chứ?"
Lúc này xe đã tiến vào đầu ngõ Văn Hóa, Hàn Lặc dừng xe xong, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu Túc Miểu.