Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 14:Tài Sản Riêng

Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:53:43
Lượt xem: 137

Túc Miểu ngẩn ra.

Nhìn sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận nhà đất mới được cấp, cả buổi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bất luận là Đại Thịnh, hay là trong trí nhớ của nguyên chủ, đều nói cho cô biết, có căn nhà thuộc về mình đối với phụ nữ quan trọng đến cỡ nào.

Tại Đại Thịnh các cô gái chưa đính hôn rất hiếm khi có tài sản riêng, dù là những cô gái được người nhà sủng ái nhất.

Mẹ cả chỉ có một cô con gái, đối với cô ấy nhất mực yêu thương, đáp ứng hết tất cả mọi yêu cầu về trang sức và trang phục của cô ấy, nhưng khi đích muội muốn trước khi đính hôn lấy cửa hàng luyện tập, mẹ cả bất luận như thế nào cũng không có đáp ứng.

Không chỉ như thế, còn hung hang răn dạy cô ấy mất phong phạm quý nữ.

Một ví dụ khác là cô gái Hoắc gia thắng được vàng nổi tiếng tại kinh thành, sau cái c.h.ế.t của cha mẹ, cô không sợ áp lực của gia tộc, thân là một cô gái chưa lập gia đình lại đứng lên bảo vệ gia nghiệp to lớn, Kim Hương lâu không chỉ không có suy tàn mà từ trong tay cô ấy còn tiến thêm một bước.

Nhưng những người khác sẽ không nhìn thấy sự vất vả và quyết đoán của cô, ngược lại khắp nơi nói cô lòng lang dạ thú, muốn mưu đoạt gia sản của em trai nhỏ.

Người phụ nữ lộ mặt, mua tài sản trong lòng Túc Miểu luôn là chuyện vô cùng khó tưởng tượng.

Mà cái thời đại này đối với phụ nữ có hạn chế tuy nhiên không có nhiều như vậy, có thể vì lúc này tất cả mọi người đều sống khá khó khăn.

Gia đình viên chức cùng gia đình bình thường một ngày ba bữa ăn cũng không quá khác biệt nhau.

Cô đã kiểm tra được vị trí của cha Túc tương đương với quan Tam phẩm ở Đại Thịnh, ít nhất cũng có thể được phong là Xa Viễn tướng quân.

Tại Đại Thịnh, chính là võ tướng không cao thâm bằng quan văn, của cải cũng so không được với thế gia, nhưng phô trương thì vẫn có, nô bộc thành đàn, đeo vàng bạc, thịt cá. Hoàn toàn khác với những người bình thường không đủ ăn.

Nhưng ở đây, cha Túc là quan chức đấy, được chia nhà ở không lớn bằng sân nhỏ của cô trước kia.

Chưa kể nhiều gia đình hàng chục người sống trong những ngôi nhà ống chật hẹp cho thấy ở thời đại này mọi thứ đều khan hiếm, đặc biệt là nhà ở.

Nhưng bây giờ, cô đã có một ngôi nhà riêng. Rõ ràng, bọn họ đã biết rõ cô không phải là ruột thịt.

Bình thường cô nên cảm thấy tự hào, cô đã nói dối mọi người một cách suôn sẻ. Nhưng không hiểu sao hai thứ trên tay lại trở nên rất nặng, Túc Miểu rất ít khi cảm thấy ngỡ ngàng như vậy.

"Niếp Niếp, nhà muốn vào ở còn cần tổng vệ sinh, mấy ngày nay con vẫn nên ở trong nhà, chờ anh trai tìm người thanh lý sạch sẽ con lại dời đi qua." Nghĩ đến lại có thể lấy cớ đem con gái ở lại nhà, Liễu Ngọc Tú mặt mày hớn hở.

"Ân, không có mười ngày nửa tháng đoán chừng chuẩn bị chưa xong, hiện tại em cứ an tâm ở trong nhà đã."

Túc Miểu liếc mắt nhìn Dương Mỹ Phụng mặt mày xanh mét bên cạnh, cười cười nói: "Không được, anh trai. Em nhớ được cái nhà ở đó thường có tìm người định kỳ dọn dẹp đấy, đúng không? Trong chốc lát em liền dời đi qua a, miễn cho... Miễn cho trong nhà vì em mà ầm ĩ không vui."

Nửa câu sau cô giảm thấp xuống tiếng nói, sợ Liễu Ngọc Tú nghe được khổ sở.

Túc Trì giật mình, thở dài nói: “Được rồi, lát nữa anh chở em đến ngõ Văn Hoá.”

"Liền không quay trở lại nhà chúng ta rồi hả?" Dương Mỹ Phụng thò tay muốn kéo Túc Miểu, Túc Trì tay chân lanh lẹ ngăn cản: "Cậu đây là muốn làm gì? Nó là con gái của tôi, tôi vẫn không thể kéo con bé rồi hả?"

Túc Trì nhíu mày: "Chân con bé bị thương, bà không thấy được sao?"

"..."

Dương Mỹ Phụng hậm hực thu tay lại, cảm thấy chưa đủ: "Cái này, tôi đây đương nhiên thấy được, cũng không phải làm bằng thủy tinh, quý giá như vậy."

Nuông chiều từ bé.

"Nhà người ta, tôi không xen vào, nhưng con gái của tôi chính là rất quý giá!" Có con trai ở cạnh, Liễu Ngọc Tú cứng rắn mà nói lại, sau đó vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Miểu: "Chân con còn chưa khỏe, thật muốn hôm nay liền dời đi qua?"

Túc Miểu: "Mẹ, người yên tâm, con sẽ chiếu cố tốt chính mình đấy." Dứt lời, cô nói với Dương Mỹ Phụng: "Hôm nay con sẽ không đi theo hai người đi trở về, đợi chân tốt rồi con lại đến thăm nhà."

"Cái đó sao được? Lầu trên lầu dưới cũng biết con gái nhà chúng ta đã thay người rồi, con không trở về một chuyến, bọn hắn còn tưởng là con ngại bần yêu phú, Miểu Miểu, chó không chê nhà nghèo, con không chê mẹ xấu, con như vậy... Chỉ sợ đối với thanh danh không tốt. Ta là mẹ con, ta đây là vi con suy nghĩ."

Xa Mãn Đồng túc nghiêm mặt, gật đầu: "Mẹ của con nói đúng."

Túc Miểu hé miệng cười yếu ớt: "Cũng không phải là con không muốn, chỉ là cái chân này của con... Bác sĩ nói không thể đụng đến, còn cần nghỉ ngơi hơn một tháng. Ngõ Văn Hoá chỗ ấy là một sân nhỏ, không có cầu thang, dễ dàng dưỡng thương. Nếu như con là con gái mẹ, mẹ lại rất thương con, sẽ đồng ý a?"

Xa Mãn Đồng, Dương Mỹ Phụng: "..."

"Ách, mẹ đương nhiên sẽ không —— "

"Cảm ơn mẹ." Túc Miểu cắt đứt lời bà ta..., ngữ khí không nhanh không chậm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng, Dương Mỹ Phụng sững sờ, bà và Mãn Đồng đã làm sai chuyện gì sao? Quyết định sao?

Dương Mỹ Phụng ngượng ngập cười một tiếng, thăm dò hỏi: "Miểu miểu, em trai của con thi cấp ba phát huy không tốt, thi không đậu. Muốn tiếp tục học trung học mà nói có chút khó khăn, ta và cha con đã thương lượng qua, nếu không lại để cho hắn học lại lớp 9."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-14tai-san-rieng.html.]

Đáng lẽ bà ta không nên đề cập chuyện này trước mặt gia đình nhà họ Túc, nhưng Túc Miểu lại phòng bị như vậy, trong khoảng thời gian tới sẽ không theo bọn họ trở lại khu cư xá nhà máy thực phẩm.

Nhưng chuyện của Hồng Vĩ không thể đợi được.

Liễu Ngọc Tú nghe vậy mặt lúc này muốn vỡ ra rồi.

Túc Miểu vẫn cười tủm tỉm, giống như không hiểu những điều bà ta muốn nói, hỏi: "Ân, sau đó thì sao?"

"Đây không phải là, chỗ học cách ngõ Văn Hoá gần sao? Lại nói, con là một cô gái ở một mình ở bên kia ta và cha con cũng lo lắng, hãy để cho Hồng Vĩ qua đó ở đi, bảo hộ cho con."

Túc Miểu không đồng ý mà nói: "Con là chị gái đấy, sao có thể lại để cho em trai bảo hộ? Mẹ yên tâm, ngõ Văn Hóa đối diện với đồn công an, sẽ rất an toàn." Dứt lời, cô ngượng ngùng cười cười: "Không sợ mẹ cười, con đã lớn như vậy mà chưa từng làm qua việc nhà, chỉ sợ chiếu cố không tốt em trai, vạn nhất ảnh hưởng kết quả học tập của hắn sẽ không tốt."

Dương Mỹ Phụng nghe xong, hai mắt sáng lên: "Vậy thì thật là tốt, mẹ và cha con qua đó chiếu cố cho hai chị em, mẹ —— "

"Đã đủ rồi!" Túc Trì nhíu mày, không khách khí nói: "Nhà ở là cho Miểu Miểu đấy, không phải cho nhà họ Xa các người."

Dương Mỹ Phụng nghẹn lại.

Còn muốn nói điều gì, bị khuôn mặt mo đỏ bừng Xa Mãn Đồng ngăn lại.

Xa Mãn Đồng: "Cậu Túc, ngươi đừng chú ý ah. Bà ấy chính là tóc dài kiến thức ngắn, nhất thời tình thế cấp bách mới nói nhảm, chúng ta đương nhiên biết rõ nhà là các ngươi cho Miểu Miểu đấy, ngươi yên tâm, ta Xa Mãn Đồng là người không có tiền đồ, nhưng làm không ra chuyện chiếm lấy nhà con gái, mẹ của con bé cũng không dám đấy."

Dương Mỹ Phụng không cam lòng mà "Ân" một tiếng.

"Tốt nhất là như vậy." Túc Trì không chút nào che dấu ghét bỏ của hắn đối với vợ chồng Xa Mãn Đồng, dìu Túc Miểu lên xe. Hai anh em vừa đi, Liễu Ngọc Tú càng không có gì dễ nói đấy, khẽ gật đầu ra hiệu sau cũng lên xe.

Chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hai người, Dương Mỹ Phụng bị phun ra một mặt khói xe ô tô .

"Phi phi phi!" Bà ta nhổ ra vài ngụm nước miếng, cẩn thận nhìn chồng nói: "Mãn Đồng..."

"Vừa rồi sao lại không cho tôi nói tiếp à?"

Xa Mãn Đồng bình tĩnh nhìn bà ta trong chốc lát, bỗng nhiên một nắm đ.ấ.m hung hăng vung tới n.g.ự.c bà ta.

Lần này cũng không phải là trưng cho đẹp đấy, Dương Mỹ Phụng đau nhức đến sắc mặt đều thay đổi, nhưng mà lại ôm lấy n.g.ự.c chậm rãi ngồi xổm xuống một điểm phản kháng đều không có.

Ngược lại bối rối cầu xin tha thứ: "Mãn Đồng, thực xin lỗi, tôi vừa rồi không phải là nói nói bậy rồi hả? Tôi thật không biết con nhóc kia dầu muối không ăn, khó đối phó như vậy. Ngũ nha đầu nói cô ta tùy hứng kiêu căng lòng dạ không sâu, rất dễ khống chế đấy. Tôi chỉ là, thay con trai chúng ta sốt ruột. Tôi nghĩ đến, nhà bọn hắn cho phòng ở con mắt đều không nháy mắt liền cho Túc Miểu, khẳng định còn có thể cho Túc Miểu không ít tiền. Chỉ cần Hồng Vĩ qua đó ở, cô ta là chị đấy, chẳng lẽ còn có thể trơ mắt nhìn Hồng Vĩ không có tiền đọc sách sao? Đến lúc đó chúng ta lại mượn cớ chiếu cố hai chị em rồi đi qua, thời gian trôi qua, nhà đó tự nhiên sẽ thuộc về chúng ta, tôi, tôi quá sốt ruột, nên không đúng mực, tôi thật sự không phải là cố ý..."

Xa Mãn Đồng thờ ơ, mặt không biểu tình mà lại cho bà ta một quyền lại một quyền, Dương Mỹ Phụng cuộn lấy mình một cử động nhỏ cũng không dám, nhịn đau, khóc cầu xin tha thứ: "Mãn Đồng, Mãn Đồng, đừng đánh nữa... Tôi sai rồi, lần sau tôi nhất định ít nói chuyện..."

Cho đến khi hai nữ sinh trung học đi ngang qua mới dừng lại, Xa Mãn Đồng vẻ mặt ảo não đỡ bà ta, hối hận không nên động thủ: "Vợ, vợ, thực xin lỗi ah, tôi không phải cố ý đánh bà đâu, bà sao có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy, ai. . ."

Hai người cảnh giác mà đánh giá Xa Mãn Đồng, đối với Dương Mỹ Phụng hảo tâm đề nghị nói: "Thím, bạo hành gia đình là phạm pháp đấy, ông ta ở trên đường cái dám đánh người, thím hoàn toàn có thể đến đồn công an tố cáo ông ta."

Dương Mỹ Phụng nghe vậy, gian nan ngẩng đầu, nhìn hai cô gái nhỏ bênh vực lẽ phải, với vẻ mặt "Các ngươi không có bệnh a". Mắng: "Con nhóc kia, chưa thấy qua cha mẹ của mày đánh nhau sao? Tao cùng chồng cãi nhau mà thôi, mày rõ ràng lại giựt giây tao đưa hắn ngồi tù, không oán không cừu đấy, cái tâm địa của mày cũng quá đen —— "

Hai cô gái chưa bao giờ thấy một người trả đũa như vậy, thiếu chút nữa thì khóc.

“Lòng tốt không được báo đáp tốt.”

Dương Mỹ Phụng: "Cái gì mà lòng tốt, các ngươi là tâm nát rồi, tuổi còn nhỏ đi học châm ngòi thổi gió, châm ngòi quan hệ gia đình nhà người ta, tao xem về sau khẳng định không gả ra được, phi!"

". . ."

……

Nguyên chủ đồ rất nhiều, chỉ là quần áo đã tràn đầy hai cái rương.

Ngoại trừ hành lý, trước khi đi Túc Vệ Quốc còn đút cho cô một sổ tiết kiệm.

Túc Miểu kiên quyết không nhận, chuyện nhà ở đã là đã chiếm đại tiện nghi, sao không biết xấu hổ mà lấy thêm tiền.

Túc Vệ Quốc sắc mặt trầm xuống, cưỡng chế nhét vào tay Túc Miểu: "Cầm, đây là ý của mẹ con."

"Cha, con. . ."

“Con công tác còn chưa có xác định xuống, trên tay không có ít tiền chẳng lẽ lại ăn không khí sao? Cái này sổ tiết kiệm là đồ cưới mẹ dành dụm cho con. Hiện tại đưa trước cho con, nếu con không muốn, bà ấy sẽ rất buồn. "

"Không cần có áp lực quá lớn, đưa cho con chính là của con, con không có chiếm dụng của bất luận người nào, thuộc về bọn hắn ta và mẹ của con đã có chuẩn bị khác."

Túc Miểu nắm chặt sổ tiết kiệm, cúi đầu xuống, "Ân" một tiếng.

Hốc mắt hiện hồng, trên sàn nhà lặng lẽ nhiều hơn vài giọt nước lóng lánh.

Loading...