Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 131: Đẹp Mắt Chỗ Nào.

Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:26
Lượt xem: 39

Vành tai Túc Miểu đỏ lên, bờ môi khép mở vài cái muốn nói mình không muốn học.

Nhưng lại không thể không thừa nhận, cách ăn mặc của Phó Hương Hương kinh thế hãi tục, điều này đã làm cho cô rung động.

Không chỉ phá vỡ nhận thức của cô, càng làm cho cô cảm thấy mê mang.

Cô nghĩ nghĩ, thấy lực chú ý của tất cả mọi người đều ở chỗ Phó Hương Hương bên kia, liền nghiêng đầu, và hạ giọng xuống mức thấp nhất: "Anh thật sự cảm thấy cô ấy nhìn không đẹp sao?"

Giọng nói cô mềm mại, hơi nóng phả vào dưới cằm Hàn Lặc, điều này làm cho Hàn Lặc hơi run lên một cái.

Anh nhẫn nại mà nhắm mắt lại, nhếch môi, nhìn về phía kia giống như đang nhìn cái móc treo đồ: "Đẹp mắt chỗ nào?"

Bất quá là lập dị mà thôi.

Những đường đi ngõ nhỏ ở Hồng Không kia, vừa vào đêm liền đứng đầy mấy người phụ nữ như vậy.

Toàn thân toát ra dục vọng, hơi thở cũng tràn đầy sự vô vọng

Túc Miểu nghiêng đầu, trong mắt đầy bối rối.

Rất nhanh ánh mắt của cô lại lần nữa trở nên kiên định..., ngổn ngang trăm mối mà gật đầu: "Quần áo nổi bật lên thân thể cô ấy rất đẹp, tuy nói khí chất vẩn đục, có chút... Có điểm giống những cô gái phong trần, nhưng vẫn rất có thẩm mỹ."

Nói xong, lại nhận ra lời nói của mình có chút không phù hợp, không lý do gì lại đem người ta so sánh với kỹ nữ thanh lâu, ánh mắt Túc Miểu lay động, không tự giác mà đổi tới đổi lui.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Lặc cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi tinh xảo của cô.

Anh nhịn không được thò tay véo nhẹ một cái, không quan tâm nói: "Em còn biết mấy cô gái phong trần ah, Túc Tiểu Meow, có kiến thức rất rộng rãi nha."

Túc Miểu nhếch miệng, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Đọc nhiều sách, anh cũng biết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-131-dep-mat-cho-nao.html.]

Em mới không nói cho anh biết, cái gì là danh kỹ thanh lâu, cái gì là ngựa gầy Dương Châu, cha em đã từng nạp qua toàn bộ.

So với mấy cô gái đàng hoàng được lấy về làm thiếp, độ bao dung của phu nhân đối với hai loại này rất cao.

Bởi vì sớm đã bị cho uống thuốc, mặc kệ phụ thân sủng ái như thế nào cũng không thể sinh con đến trước mặt làm bà ta chướng mắt, mãi cho đến khi xác nhận chính mình khó mang thai tiếp, phu nhân mới chủ động thay phụ thân nạp mấy phòng thê thiếp khai chi tán diệp, làm như vậy là để cùng đại ca tranh chấp.

Có đôi khi, Túc Miểu nhịn không được nghĩ, phu nhân có thể cũng vụng trộm hạ độc cho cô rồi không.

Dù sao, bà ta một mặt ghét bỏ thân thể cô nhìn phong lưu, không thể lên nổi mặt bàn, một mặt lại để cho người dạy cô công phu câu dẫn trên giường, áp bức cô như thế nhất định không muốn cô sinh được đứa nhỏ, sợ một ngày kia "đã hết cơn khổ, lại đến ngày sung sướng" sẽ trả thù bà ta.

Mỗi lần nghĩ đến đây, Túc Miểu thật sự là cảm thấy vạn phần may mắn.

Thậm chí còn trộm nghĩ, may mà cô tốt số, đã xuyên đến một thân thể không có tai hoạ ngầm.

Cô vẫn đang đắc ý, chợt nghe giọng nói mềm mại thấm đẫm đến tận xương của người phụ nữ kia truyền đến: "Tôi là người đại diện của tập đoàn Vạn Hào, Phó Hương Hương, nghe nói hôm nay là đại thọ của ngài, mạo muội đến thăm, mong ngài không chê trách. Đàm lão phu nhân, tập đoàn Vạn Hào của chúng tôi là tập đoàn số một số hai Hồng Kông, tuyệt đối có đầy đủ thực lực kinh tế để tham gia các hạng mục của chính phủ. Chỉ là, tập đoàn mới tham gia thị trường ở đây, không biết chính sách xúc tiến đầu tư của An Nam như thế nào, lại nghe nói lão phu nhân là thầy của thị trưởng Lục, muốn mời ngài giúp đỡ một chuyện nhỏ, có thể tiến cử chúng tôi một chút."

Túc Miểu líu lưỡi.

Đây có phải là thế mạnh của người Hong Kong?

Ngũ Mộc Lan đứng yên tại chỗ, bà không đánh gãy lời nói của đối phương, nghe xong trên mặt vẫn bảo trì nụ cười vui vẻ như gió xuân.

"Phó phu nhân, chính sách xúc tiến đầu tư cần liên hệ với bộ phận liên quan phụ trách vấn đề này. Tôi chỉ là một hiệu trưởng cấp 2 đã nghỉ hưu, có lòng nhưng không đủ lực, không thể giúp được cô cái gì.”

Sau đó bà nói tiếp: "Không biết cô từ nơi nào biết được tôi thích thêu thùa "

Bà cụ lắc đầu, bất đắc dĩ cười khẽ: "Kỳ thật, tôi cũng không đặc biệt yêu tha thiết vật gì. Người cùng Đàm gia chúng tôi lui tới cũng biết, tôi cùng lão Đàm không thu lễ, bức chúc thọ đồ này cô vẫn phải mang về thôi."

Loading...