Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 129: Kim Đồng Ngọc Nữ
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:23
Lượt xem: 43
Thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ, Hàn Lặc thần thái nhẹ nhõm, khóe miệng mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng chen vào hai câu nói. Bản thân Ngũ Mộc Lan đối với Túc Miểu vốn cảm thấy không tệ, sau khi cùng cô trò chuyện có thể nói là mừng như điên.
Lớn lên đẹp mắt, ăn nói cũng không tục.
Trên người không có vẻ cao ngạo của mấy cô gái xinh đẹp, mỗi câu nói phảng phất như có thể nói đến tâm khảm của đối phương, hết lần này tới lần khác chỉ làm cho người nghe cảm thấy sự chân thành, không có cảm giác nịnh nọt.
Cô gái tốt như vậy, thật sự là quá hời cho thằng nhóc thúi Trường Thọ rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tiệc rượu đã định ra rồi hả? Ngày nào và tổ chức ở đâu? Căn nhà kia của cháu đến lúc đó còn chưa ở được ah."
Hàn Lặc: "Bày rượu định vào ngày 5 tháng 10, cháu nghĩ rồi, ngay ở vườn trung tâm ở phố Trạng Nguyên, một bàn tiệc rượu hai mươi tám, tăng thêm Mao Đài ba mươi sáu. Không mời quá nhiều người, cũng chỉ tầm mười bàn."
Ngũ Mộc Lan trầm ngâm một lát: "Ba mẹ cháu đồng ý?"
Hàn Lặc gật đầu.
Ngũ Mộc Lan lại nói: "Mẹ của cháu chưa nói sẽ giúp đỡ xử lý sao? Vậy đến lúc đó Miểu Miểu xuất giá từ phố Ngô Đồng hay là từ ngõ Văn Hóa bên này? Bà thấy căn nhà kia của cháu sẽ không thể hoàn thành trong một tháng tới."
Cháu trai đã đề cập qua thân thế của con bé, biết con bé cùng bên kia không lui tới, Ngũ Mộc Lan cũng không đề cập đến cha mẹ ruột.
Đời này bà đã gặp quá nhiều loại người, thiện ác đều có, trong lòng đã có một bộ tiêu chuẩn đánh giá. Cũng không cảm thấy Túc Miểu cùng cha mẹ ruột không thân thì có vấn đề gì.
Quan trọng nhất là, Ngũ Mộc Lan tin tưởng cháu trai do chính mình cùng bạn già dạy dỗ.
Không thể là người không có lương tâm.
Đã không nhắc đến, đích thị là do người nhà kia có cái gì đó không ổn.
Hàn Lặc ở bên cạnh nhìn Túc Miểu, hai người liếc nhau, trên mặt lộ ra dáng cười tương tự nhau.
Anh nói: "Chúng cháu định đem bức tường chính giữa hai nhà đập ra, đến lúc đó cháu sẽ đón cô ấy từ nhà số 12, đi một vòng đến vườn trung tâm ăn cơm trưa, cơm nước xong xuôi lại đi một vòng trở lại nhà số 10."
Túc Miểu gật đầu, mặt mày cong cong: "Dù sao trong nhà cũng chỉ có hai chúng cháu, muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó, một khi đóng cửa, người bên ngoài cũng không biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-129-kim-dong-ngoc-nu.html.]
Nghĩ đến điều bất ngờ mà Hàn Lặc dành cho cô ngày hôm qua, lòng Túc Miểu giống như được uống mật, khóe mắt đuôi lông mày đều là điềm mật, ngọt ngào.
Ngũ Mộc Lan nghĩ nghĩ, xác thực có lý.
Đầu năm nay kết hôn có thể có phòng ở cũng không tệ rồi, không ít người một nhà mấy miệng ăn lách vào ở trong căn nhà ngang bốn mươi lăm mét vuông, kết hôn cũng chỉ kéo rèm, kê thêm giường, nào có chú ý nhiều như vậy.
Cũng do bọn họ dính vinh quang của tổ tiên, quốc gia cũng trả một phần gia tài trở về, bọn họ có nền tảng tốt hơn những người khác, cho nên mới có thể chú ý hơn một chút.
Ba người lại nói chuyện thêm một lát. cậu cả tiến đến gọi bọn họ đến chính đường ăn cơm.
Ông cụ thay quần áo, Hàn Lặc muốn dìu ông, ông còn không vui đây này: "Đỡ cái gì mà đỡ, ông còn có thể đi được, giúp bà nội cháu đi.”
Ngũ Mộc Lan mặc kệ ông, mặc kệ cho Túc Miểu đỡ: "Không cho đỡ thì thôi, Trường Thọ lại đây với bà ngoại, cháu cùng Miểu Miểu ah một trái một phải, để cho bọn hắn nhìn một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ nhà chúng ta."
Hàn Lặc thoáng nhìn Túc Miểu cười trộm, vẻ mặt đau khổ: "Bà ngoại, có thể đừng gọi cháu là Trường Thọ không?"
"Cái tên này không hợp với khí chất của cháu!"
Trong mắt Ngũ Mộc Lan hiện lên tia vui vẻ, nghiêng người nói với Túc Miểu: "Còn khí chất đấy, chính là cái rắm. Tên nhóc này khẳng định không dám nói cho cháu biết, lúc nó năm tuổi đã làm ra chuyện xấu hổ gì."
"Bà ngoại! !"
Túc Miểu nháy mắt, hiếu kỳ không thôi: "Bà ngoại, tai nạn xấu hổ gì?"
Hàn Lặc nhanh chóng cắt lời hai người: "Không có gì, trêu chọc em chơi thôi, anh có thể có tai nạn xấu hổ gì, đúng không, bà ngoại?" Dứt lời liền dốc sức liều mạng mà nháy mắt với Ngũ Mộc Lan.
Ngũ Mộc Lan bị chọc cho cười ha ha: "Đợi lần sau một mình cháu tới, chúng ta lại từ từ nói."
Túc Miểu con mắt sáng ngời: "Dạ."
Hàn Lặc: . . .
Không cần đoán, anh cũng biết bà cụ muốn nói cái gì rồi.