Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 127: Tình Cảm Của Bọn Họ Thật Tốt.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:20
Lượt xem: 52
Viên Tĩnh Đan vẻ mặt tươi cười, vui vẻ mà đáp ứng: "Ài, đứa bé ngoan, nhanh đi vào."
Chính đường đã tụ tập không ít người, ôn bà cụ đều không có ở đó, Hàn Lặc buông bánh ngọt, nhưng rượu lại luôn xách trong tay.
Trực tiếp mang theo Túc Miểu đến sân của hai ông bà, vừa mới tiến vào, chỉ thấy ông cụ cầm bình nước tưới hoa. Ông ấy mặc áo ba lỗ trắng. Không khác gì mấy người già vừa đong đưa quạt hương bồ vừa trò chuyện với mọi người trên phố.
Chỉ có thiếu đi một cánh tay và vết sẹo ở cổ gần n.g.ự.c đã nói lên sự anh dũng của ông ấy khi còn trẻ.
"Ông ngoại."
Giọng Hàn Lặc đột nhiên gọi to, Túc Miểu lại càng hoảng sợ.
Nhưng cô thông minh, nhanh chóng ý thức được ông cụ trước mắt này lỗ tai khả năng cũng đã bị tổn thương nặng, từ trong đáy lòng Túc Miểu không khỏi cảm thấy kính nể, cô hít sâu một hơi, học theo Hàn Lặc gọi lớn: "Ông ngoại."
Đàm Kiên nghe thấy giọng cháu ngoại, buông bình tưới hoa xuống.
Chầm chậm ngẩng đầu.
Người đàn ông lớn tuổi này có xương mày đẹp, hốc mắt sâu và chiếc mũi đặc biệt cao ngất. Cho dù năm tháng đã để lại nhiều dấu vết trên gương mặt, nhưng Túc Miểu có thể nhìn ra dáng vẻ của Hàn Lặc không quá giống mẹ anh Đàm Mỹ Phân.
Không bằng nói anh rất giống ông cụ trước mặt.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng của Hàn Lặc năm mươi năm sau, dù là một ông già, cũng là một ông già đẹp trai nhất.
"Tới rồi? Ngoan, biết nghe lời." Ông quay đầu hướng vào trong phòng hô: "Mộc Lan, Trường Thọ cùng đối tượng của thằng bé đến rồi."
Lão gia tử trung khí mười phần, gọi bạn già xong liền quay đầu nhìn chằm chằm vào Hàn Lặc, cười mắng: "Tên nhóc thối, còn không mau đem đồ cho ông, lát nữa bà ngoại cháu đi ra, hai ta đều bị ăn mắng."
Ánh mắt ông rơi vào hai bình rượu trong tay Hàn Lặc.
Ông cụ khi còn trẻ rất thích uống rượu, một bình như vậy có thể hết trong một ngụm, đáng tiếc bà bạn già quản đến lợi hại, mỗi ngày chỉ dám vụng trộm uống một chén.
Hàn Lặc đưa cho ông ấy, không quên dặn dò: "Không được nghiện rượu! Bằng không thì về sau cũng không đưa đến cho ông nữa."
"Đã biết, tên nhóc thối thích lải nhải." Ông cụ Đàm nhận lấy, lập tức mở nắp bình ra ngửi ngửi, thất vọng: "Rượu này chỉ có một chút coi như xong, còn đặc biệt không đủ đô!"
Hàn Lặc buông tay: "Được uống một chén cũng không tệ rồi, mấy loại cao độ tác dụng chậm cháu dám mang cho ông uống sao? Vạn nhất ông uống quá mức nằm ở nơi nào thì làm sao bây giờ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-127-tinh-cam-cua-bon-ho-that-tot.html.]
Căn nhà này rất lớn, vạn nhất ông ấy say quá ngủ ở nơi nào thật đúng là không ai biết.
Ông cụ đang muốn dạy dỗ anh, Hàn Lặc nhanh chóng nói ra: "Cháu nghe được tiếng bước chân của bà ngoại rồi."
Lời này vừa ra, ông cụ đã bưng lấy bình rượu, nhanh chóng liếc về phía sau, dưới chân như có gió chạy nhanh về phía cánh cổng trăng lưỡi liềm.
"Nhìn thấy chưa, anh không lừa em a, ông ngoại bà ngoại rất bình dị gần gũi. Bọn họ ah, chính là mấy người già tính tình trẻ con."
Hàn Lặc quay người nói với Túc Miểu phương thức sống chung ngày thường của hai cụ.
Nghe được anh ấy dùng hình ảnh mèo vờn chuột để hình dung, Túc Miểu không khỏi cảm thán: "Tình cảm của bọn họ thật tốt."
Chỉ vài từ ít ỏi như vậy đã làm Túc Miểu ao ước không thôi.
Hàn Lặc cúi đầu nhìn cô: "Chúng ta cũng sẽ giống bọn họ."
Túc Miểu nhanh chóng nhìn anh một cái: "Dạ."
Chỉ cần trong tim bọn họ có nhau, thời gian sẽ càng ngày càng tốt.
Hàn Lặc còn nói mấy chuyện vui của hai ông bà, Túc Miểu nghe rất chăm chú.
Ông cụ thèm rượu, bà cụ lại lo lắng cho thân thể của ông ấy, lại không đành lòng ép buộc quá ác, chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở.
Mỗi lần đều sấm to mưa nhỏ.
Bà cụ là một người có tâm tư rất tinh tế tỉ mỉ, những năm đầu đi theo cách mạng, bà không thể quan tâm nhiều đến con cháu.
Con cái chỉ có chú cả, chú tư và Đàm phu nhân là sống sót sau khi thành lập nước. Trong đó, đối với Đàm phu nhân là vừa hổ hẹn, áy náy và tức giận.
Phàm là Đàm phu nhân vì con riêng kế nữ đến thăm giày vò một hồi, bà liền bị tức giận một hồi lâu.
Đồng cam cộng khổ vài chục năm, ông cụ sao có thể không hiểu được tâm tư của bà, mỗi khi bà cảm xúc không tốt lúc, liền cố ý uống hai chén, lại nghênh ngang chạy đến trước mặt bà làm một vòng, làm cho bà cụ không tâm tư buồn chuyện con gái.
Mấy năm gần đây, hai ông bà tuổi cũng lớn rồi, vì không muốn bị con gái chọc giận đến bệnh, trực tiếp nghiêm lệnh cấm Đàm Mỹ Phân đến nhà trong những ngày lễ trọng đại.