Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 125: Anh Cũng Rất Thích
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:17
Lượt xem: 40
Vì biết hôm nay là một ngày đặc biệt, Hàn Lặc thật sự không quấy rối, nghe lời buông cô ra. Túc Miểu chạy chậm trở về phòng, mấy phút sau ôm ra một cuộn tranh rất dài.
"Đáng tiếc không tìm được cái hộp phù hợp.
Thời gian quá gấp, cũng không có cách nào tìm người làm theo yêu cầu.
Hàn Lặc: "Đây là cái gì?"
Túc Miểu nháy mắt mấy cái: ". . . Quà sinh nhật."
Gia tộc bên ngoại của Hàn Lặc rất lợi hại, một gia tộc lớn kéo dài hàng trăm năm như vậy có vậy gì tốt chưa thấy qua. Nếu tuỳ tiện mua một món đổ ở cửa hàng sẽ lộ ra quá mức qua loa. Nhưng thêu băng trán cho người lớn tuổi, thêu chúc thọ đồ kia vào thời điểm này cũng không thích hợp.
Sau khi suy nghĩ, cô đã tự tay vẽ bức tranh “Những cánh hạc”.
"Vẽ không được tốt lắm, nhưng là một mảnh tâm ý của em, không biết bà ngoại có thích không."
Hàn Lặc thấy cô thực sự lo lắng, không kịp khiếp sợ, chỉ cười cười, an ủi: "Em đưa cái gì bà ấy đều sẽ thích đấy."
Túc Miểu cắn môi; "Thật sự?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc gật đầu: "Lát nữa nhìn thấy người em sẽ biết, ông bà rất dễ thân cận, đối với những người trẻ vô cùng bao dung."
Tuy rằng không giải thích rõ ràng, nhưng cô ấy chọn vẽ tranh vào một ngày long trọng như vậy, có lẽ bản lĩnh tự nhiên không kém.
Có lẽ so ra kém hơn một chút kỹ năng thêu thùa vốn liên tục được thể hiện, nhưng cũng rất có khả năng đấy.
Am hiểu thêu thùa, vẽ tranh cũng không tệ. . . Chỉ sợ những việc cô ấy biết cũng không ít.
Anh thật đúng là gặp được bảo bối rồi.
Hàn Lặc cười khẽ, ánh mắt nhìn cô tràn đầy nhu tình.
Anh nhận lấy cuộn tranh, một tay nắm Túc Miểu, giống như trấn an mà nhéo nhéo ngón tay cô: "Không tin lời anh, em cũng nên tin chính mình. Như thế nào, hoài nghi mình không tốt sao?"
Túc Miểu nghe xong, cảm thấy có lý.
Không tự giác mà ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu căng gật đầu: "Anh nói đúng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-125-anh-cung-rat-thich.html.]
Kể từ sau khi xuyên không, cô thật sự không gặp được người nào đặc biệt không thích cô. Về phần những người từng xem cô là cái đinh trong mắt như mẹ cả, muội muội ruột…Túc Miểu cho rằng không phải là bởi vì chính mình không tốt, hoàn toàn là vì cô quá tốt, tốt đến có khả năng ngăn cản con đường của bọn họ, cho nên bọn họ mới có thể đàn áp cô, lại muốn dùng cô.
Rõ ràng cô không muốn cùng muội muội tranh giành, trong phủ càng là một người tàng hình.
Ai ngờ cơ thể lại không nghe theo.
Lại phát triển theo hướng n.g.ự.c lớn eo thon, mẹ cả lập tức nhìn chằm chằm vào cô, mở miệng là một tiếng hồ ly tinh, mặt hàng thấp hèn, hoàn toàn không có ý định lưu cho cô một đường sống.
Mỗi lần nghĩ như vậy, Túc Miểu liền cảm thấy ủy khuất.
Cũng không phải cô cố ý trưởng thành như vậy, một thời gian thật dài, vì ức chế bộ n.g.ự.c cùng bờ m.ô.n.g căn tràn, cô cũng không dám ăn nhiều. Ai nghĩ đến cái cằm nhọn ra rồi, thịt trên n.g.ự.c một điểm cũng không ít đi, ngược lại vòng eo nhỏ bị một tay có thể cầm lại trở nên nổi bật càng dễ làm người khác chú ý, quả thực là để cho cô khóc không ra nước mắt.
Nghĩ đến chuyện cũ này, Túc Miểu lại nhịn không được khẩn trương lên.
Dáng người hiện tại của cô cũng không khác là bao so với kiếp trước, bởi vì kiểu dáng của quần áo khác nhau, nửa người trên so với lúc trước càng thêm cao vút. Cô nắm thật chặt bàn tay Hàn Lặc, đỏ mặt hết sức thẹn mà hỏi: "Bà ngoại có thể chê em. . . Lớn lên quá, quá không hiền lương không?"
Hàn Lặc: . . .
Kỳ lạ là, anh hiểu hiện tại Túc Miểu nói đến không phải là khuôn mặt, mà là đường cong của cơ thể.
Yết hầu của Hàn Lặc bỗng nhiên thắt lại, ánh mắt phảng phất như bị nhen nhóm một ngọn lửa, nóng rực nóng đến mức không cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể biết được mắt anh ấy dừng lại ở đâu.
Trái tim Túc Miểu bắt đầu nhảy loạn, bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô cũng giống như bị bọc lấy nham thạch nóng chảy, toàn thân đều không được tự nhiên: “… Chúng ta đi nhanh đi, hai nhà gần như vậy, đến quá muộn sẽ rất thất lễ."
Hầu kết Hàn Lặc nhấp nhô, gian nan thu hồi ánh mắt, giọng nói có chút khàn khàn: "Được."
"An tâm, bà ngoại rất thích những người đẹp."
Bà ngoại nhà anh có ánh mắt rất độc lạ, lại thích "Trông mặt mà bắt hình dong".
Bà rất thích những người trẻ lớn lên đẹp mắt. Anh ở Đàm gia sống như cá gặp nước, một là do người làm mẹ như Đàm Mỹ Phân quá thất bại, bà ấy thương tiếc tình cảnh của anh, hai là anh nhìn đẹp mắt hơn mấy anh em họ của mình.
Tất nhiên, hai mợ cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, đối xử với anh cùng mấy người anh em họ giống nhau.
So với Hàn gia, Hàn Lặc cảm thấy Đàm gia càng giống nhà của anh hơn.
Túc Miểu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cười ngọt ngào nhìn anh, chợt nghe Hàn Lặc thấp giọng lại nói: "Anh cũng rất thích."