Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 123: Tôi Có Đẹp Không
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:15
Lượt xem: 66
Không phải bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện đưa Hồng Bác đến hầu hạ dưới gối cha mẹ, có thể hai người đó không biết Hồng Bác là con của bà ta, đối với thằng bé thập phần lãnh đạm, một chút cũng không thân.
Sau khi Hàn Lặc trở về, bà ta đã dạy bọn nhỏ đi thân cận Hàn Lặc.
Nhưng tâm địa Hàn Lặc so với bà ta tưởng tượng còn muốn cứng rắn hơn, bởi vì ông già đè xuống chuyện hắn xin nhập ngũ, nên đã oán giận lên tất cả mọi người trong nhà.
Không chỉ trợn mắt đối với anh cả của mình, thậm chí còn giận chó đánh mèo đến trên đầu hai đứa bé.
Đàm Mỹ Phân thường xuyên nhịn không được mà nghĩ, sao bà ta có thể sinh ra một người không có trái tim như vậy.
"Nói chuyện đi?"
Hàn Lặc: . . .
Mỗi khi anh cho là mình đã nhìn thấu Đàm phu nhân, bà ta luôn có thể tiếp tục đổi mới nhận thức của anh.
"Không cần uy h.i.ế.p tôi, tôi tin tưởng bà vì hai đứa cháu trai cũng sẽ sống được thật dài thật lâu, nếu không ai sẽ đến bảo hộ bọn chúng chứ?"
Khoé miệng Hàn Lặc nhếch lên, nói lời ý vị thâm trường.
Trong lòng Đàm Mỹ Phân cùng Hàn Thành Thanh đồng thời lộp bộp thoáng một phát.
Không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, nhìn thấy sự kinh hoàng giống nhau trong mắt nhau.
Đầu óc Đàm Mỹ Phân lập tức như là bị một cây gậy gỗ xuyên qua, tuỷ não bị đánh trúng nát bấy, tâm cũng đi theo mà nâng lên giữa không trung. Bà ta muốn hỏi nó đến cùng vì cái gì mà nói như vậy, có phải là đã biết cái gì hay không?
Nhưng nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào, Đàm Mỹ Phân không dám, bà ta nhịn đến mức khó chịu.
Che n.g.ự.c ngã vào trên ghế sa lon, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm, không dám lại bảy mồm tám mỏ chõ vào.
Hàn Lặc lạnh mắt nhìn, căn bản không thèm phản ứng với bà ta, mà mỉa mai nhìn Hàn Thành Thanh: "Những vật kia, có đổi không?"
Chỉ một câu nhẹ nhàng nhưng lại giống như một lưỡi d.a.o sắc bén cắt lên người hắn ta. Nghe vào trong lỗ tai Hàn Thành Thanh, lại như uy hiếp, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Lặc, cổ họng ngai ngái.
"Muốn, một phần danh sách kia có lẽ đã bao gồm một căn nhà cũ ở trong thôn, anh dùng căn nhà đó đổi, em cảm thấy như thế nào?"
Hàn Thành Thanh cơ hồ là cắn răng nói ra.
Hắn thất thố như thế, đừng nói Hàn Đại Nghiệp, mà ngay cả người như Hàn Thành Tuyết cũng phát giác được không bình thường, ngơ ngác hỏi hắn: "Anh cả, anh làm sao vậy?"
Hàn Đại Nghiệp đã quan sát con trai trưởng.
Hàn Thành Thanh buông lỏng nắm đ.ấ.m ra, lại xiết chặt, lại buông ra. Hắn hít thở sâu thoáng một phát, nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm trên mặt, giống như trước đối mặt với Hàn Lặc như vậy, lộ ra nụ cười thành thạo.
"Lại thêm 600, anh chỉ có nhiều như vậy."
Hàn Lặc: "Thành giao."
Hàn Thành Thanh miễn cưỡng cười cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-123-toi-co-dep-khong.html.]
Hàn Lặc bên này giải quyết dứt khoát, đem toàn bộ mấy thứ gì đó giải quyết rõ ràng.
….
Mà trong một tòa nhà kiểu phương tây nhỏ có mái ngói đỏ trên đường quốc lộ.
Người phụ nữ xinh đẹp dáng người uyển chuyển nằm trên ghế sofa, cô ta híp mắt, thần sắc lười biếng, phần lưng trần truồng, da trắng như tuyết, mỏng manh như gấm.
Một người hầu gái đang quỳ xuống bên cạnh và xoa bóp mát xa cho cô ta.
"Bà ba!"
Người phụ nữ chậm rãi mở to mắt, không đếm xỉa tới hỏi: "Sư phụ thêu thùa kia vẫn không chịu thêu sao?"
Người đàn ông khôi ngô, vạm vỡ đứng cách cô ta ba mét một cách kính cẩn, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào thân thể của cô ta: "Vâng."
Người phụ nữ phất phất tay, người hầy gái thông minh mà ngừng lại động tác trong tay, thối lui lại chờ.
Chỉ thấy cô ta khởi động nửa người trên, thân thể lập tức uốn éo thành hình chữ S, dịu dàng nắm chặt vòng eo triệt để mềm xuống dưới.
Cặp môi đỏ diễm lệ khẽ mở: “Anh ngẩng đầu!”
Hắc Hổ trong mắt giãy dụa, nhưng vẫn nghe theo nhận mệnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào tình nhân của ông chủ.
Phó Hương Hương nằm nghiêng, một tay chống đôi má, câu môi cười cười: "Tôi nhìn có đẹp không?"
Mặt Hắc Hổ đỏ bừng, hơi thở đều nặng xuống thêm vài phần: ". . . Đẹp mắt!"
Trong đầu không ngừng hiện ra núi non trùng điệp của bà ba, còn có làm da sáng lên một cách xinh đẹp kia, trong lổ mũi có dòng nước ấm lướt qua.
Nụ cười trên mặt Phó Hương Hương thu liễm, lạnh giọng nói: "Đã đẹp mắt, vì sao không có người nguyện ý tiếp nhận vụ làm ăn này? Hắc Hổ, anh làm việc chưa tốt ah."
Nửa câu sau lần nữa biến thành một nhát d.a.o nhẹ nhàng.
Trán của người đàn ông cường tráng bất giác đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn một lần nữa cúi đầu xuống: "Bà ba, tư tưởng của người nội địa vẫn chưa phát triển, các cô đều sợ chọc phải phiền toái. Tôi cảm thấy, trong thời gian ngắn chúng ta khả năng sẽ không tìm được sư phụ có kỹ thuật thêu cao siêu nào, không bằng nói cho Mạnh thiếu, để cho ông ấy đến xử lý."
Vừa dứt lời, Phó Hương Hương quơ lấy lọ tinh dầu trong tay nện tới.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mạnh thiếu?" Cô ta cười đến mềm mại: "Chuyện của tôi, ai cũng không cho nói, kể cả Mạnh thiếu. Nếu không —— "
"Hắn nếu như biết anh đã nhìn thấy thân thể của tôi, anh cho rằng hắn sẽ làm gì anh?"
Thần sắc của Hắc Hổ đại biến: "Bà ba yên tâm, tôi sẽ không đem tin tức của bà tiết lộ cho bất luận kẻ nào."
Phó Hương Hương giang hai tay, người hầu gái ở một bên lấy ra áo tắm mặc vào cho cô ta.
Cô ta đi chân trần đi đến trước mặt Hắc Hổ: “Tôi muốn một loại thuốc gây nghiện, gây ảo giác có thể rắc lên quần áo, anh đã tìm được chưa?”