Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 110: Không Ghét.
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:38:51
Lượt xem: 58
Anh cho rằng chuyện kinh thế hãi tục như vậy, Túc Miểu sẽ cảm thấy buồn nôn.
Sẽ dùng ánh mắt khác thường để nhìn anh, không nghĩ tới cô lại có loại phản ứng này. Trong nháy mắt, tảng đá lớn luôn đặt ở lòng anh lập tức biến mất, Hàn Lặc cảm thấy toàn thân như được thả lỏng.
"Về sau chúng ta sẽ ít đi Hàn gia, anh sợ bọn họ cũng nhuộm đen hai chúng ta luôn. Về phần Đàm phu nhân, nếu như bà ta nói những lời khó nghe, em cũng không cần nhường bà ta."
Túc Miểu gật đầu, nhẹ giọng "Dạ": "Anh cũng chớ để ở trong lòng, bọn họ là bọn họ, anh là anh, về sau nếu bà ta còn bắt nạt anh như vậy, em sẽ giúp anh bắt nạt trở về."
Nói xong, nhịn không được thở dài, Hàn Lặc thực thảm!
Sống dưới bóng người mẹ như vậy, vẫn phát triển rực rỡ và vui vẻ. Quá không dễ dàng.
Sau khi thở dài, ngẫng đầu lên liền thấy Hàn Lặc đang nhìn mình cằm chằm.
Túc Miểu sờ sờ gò má: "Đang nhìn cái gì, trên mặt em có vết bẩn gì sao?"
Hàn Lặc ngoắc ngoắc ngón tay, Túc Miểu trừng mắt nhìn có chút mê mang, cô rì rì mà đem mặt đi qua, Hàn Lặc đột nhiên thò tay bưng lấy gương mặt của cô.
Túc Miểu sợ run lên, không phải giúp cô lau mặt ư, anh ấy như vậy, giống như là muốn hôn cô.
Khuôn mặt cô đỏ lên, không được tự nhiên mà lui về phía sau, nhưng Hàn Lặc vẫn bưng lấy mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô hết sức chuyên chú, anh chậm rãi tới gần, đôi mắt anh cứ nhìn cô như vậy cũng không nháy lấy một cái.
Túc Miểu bị anh nhìn toàn thân không được tự nhiên, chỉ cảm thấy cổ họng cùng bờ môi đều khô khốc đấy, cô vô thức mà l.i.ế.m liếm cánh môi khô khốc của mình.
Hàn Lặc khàn tiếng nói: "Miểu Miểu."
Túc Miểu trừng anh: "Làm gì vậy?"
Cô trừng một cách rất nghiêm túc đấy, chỉ không biết từ lúc nào trong con ngươi phủ đầy một tầng hơi nước, cái nhìn kia phảng phất như dẫn theo một cái móc câu, xấu hổ mang theo e sợ, không giống như trừng người, trái lại giống với vẻ muốn cự tuyệt nhưng lại mời chào, câu dẫn.
Hàn Lặc nghiêng người, lại tới gần thêm một chút, thanh âm như ngậm ở trong miệng: "Miểu Miểu."
Tim Túc Miểu đập rộn lên.
Thịch thịch!
Thịch thịch! !
Thịch thịch! ! !
Dồn dập như sắp từ lồng n.g.ự.c nhảy ra ngoài vậy.
Đồng thời, một nhịp tim khác, như trống trận, cũng vọng đến bên tai. Nhịp tim của cả hai dần dần về cùng một tần số
Đồng thời, một đạo khác tiếng nổ như trống trận tiếng tim đập cũng truyền vào bên tai, hai người tiếng tim đập dần dần tới gần đồng nhất tần suất, Túc Miểu không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng đấy, khuôn mặt trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Trong lòng cô khẩn trương sợ hãi, nhưng lại ẩn ẩn có chút chờ mong.
Cô cũng không biết mình đang chờ mong cái gì, ngơ ngác ngây ngốc mà nhìn Hàn Lặc, hai tay cứng ngắc không biết đặt ở chỗ nào, liền cẩn thận níu lấy cổ áo trước n.g.ự.c Hàn Lặc.
Hàn Lặc tiến lại gần, hai cái mũi cách nhau không đến mười phân.
Một tay anh vòng qua cổ Túc Miểu nâng phần gáy cô lên, tay kia ôm lấy đôi má, có chút cúi đầu xuống.
Môi của cô rất mềm đấy, lại thơm thơm.
Hàn Lặc cảm thấy chưa đủ khi hai cánh môi chỉ đơn thuần chạm vào nhau, thăm dò tính khẽ cắn môi dưới của cô, đầu lưỡi chậm rãi l.i.ế.m láp mút vào, thời gian dần trôi qua, anh càng cảm thấy chưa đủ.
Anh lại càng muốn tiến thêm một bước.
Hàn Lặc không biết làm thế nào để thỏa mãn sự hư không đột nhiên xuất hiện, chỉ là nhiều lần xay nghiền, hàm răng nhẹ nhàng lướt qua trên cánh môi mềm mại của cô, kèm theo đó là âm thanh của vệt nước…
Túc Miểu lúc này đã thật sự choáng váng rồi.
Đầu óc trống rỗng, giống như một đoàn bột nhão không ngừng quấy lấy, căn bản không có cách nào suy nghĩ.
Chỉ có thể thuận theo động tác của anh theo bản năng. Đôi mắt vốn sáng ngời bây giờ lại mờ mịt phủ đầy sương, mắt vĩ đỏ tươi ướt át, là dấu hiệu động tình.
Hàn Lặc dừng động tác mút vào, nhưng bờ môi vẫn chưa rút lui.
Mà đặt ở trên môi Túc Miểu, áp trán mình vào trán của cô, lẳng lặng đè xuống những xao động của thân thể truyền đến.
Trong phòng im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của nhau.
Lại một lát sau, Hàn Lặc mới thối lui. Anh vừa rời đi, Túc Miểu lập tức đưa tay che bờ môi bị anh hôn đến sưng đỏ mọng nước.
Hô hấp của Hàn Lặc có chút hỗn loạn, nhưng dục niệm lao nhanh đã bị khống chế, anh nắm lấy bà vai Túc Miểu, để cho cô mặt quay về phía mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-110-khong-ghet.html.]
Túc Miểu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Cô cảm thấy thẹn thùng, nhưng không chỉ là thẹn thùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà là rất xấu hổ vì phát hiện chính mình lại rất hưởng thụ khi được Hàn Lặc hôn môi. Cô hưởng thụ cảm giác da thịt của hai người thân cận, lúc anh hôn môi cô, linh hồn anh như đang run rẩy.
Cái này không dè dặt, cũng không tự trọng.
Loại cảm giác kích thích không thể khống chế này làm cô không biết phải làm sao.
Hàn Lặc nâng cằm cô lên, bức cô nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói khàn khàn: "Em chán ghét sao?"
Túc Miểu khó hiểu: "Cái gì?"
Hàn Lặc: "Chán ghét anh hôn em sao?"
Túc Miểu có chút không được tự nhiên, muốn giấu mặt đi, Hàn Lặc không cho. Cô lắc đầu, thấp giọng nói: "... Không ghét."
Hàn Lặc nhìn chằm chằm vào cô, thấy vành tai, cái cổ của cô đều đỏ bừng một mảnh, khóe mắt càng đỏ đến nhỏ máu, làm cho anh muốn hung hăng mà bắt nạt cô.
Hôn lên trán của cô, hôn lên khuôn mặt động tình này.
Anh lại hỏi: "Vậy, thích không? Thích anh đối với em như vậy sao?"
Túc Miểu cắn môi dưới, lông mi rung rung một cách mãnh liệt.
"Hả?"
Túc Miểu lặng yên trong chốc lát, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "… thích đấy."
Tuy không rụt rè, tuy lỗ mảng, nhưng cô rất thích đấy, loại ôn hòa này, cảm giác như đang lơ lửng giữa không trung làm say lòng người.
Hàn Lặc mỉm cười, vuốt vuốt ngón tay Túc Miểu, dùng giọng nói dẫn dụ người khác phạm tội hỏi; "Có muốn thử lại lần nữa?"
Túc Miểu mím môi, nghĩ một lát, cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng cảm giác xấu hổ.
Cô đột nhiên ngước lên, nhìn Hàn Lặc chân thành nói: "Vậy không cho anh động."
Hàn Lặc: ? ? ?
Đang cảm thấy nghi hoặc, đã nhìn thấy Túc Miểu hít sâu một hơi, bàn tay đưa đến khuôn mặt anh.
Hàn Lặc sửng sốt một chút, cô đã ôm lấy đôi má anh, miệng đã giống như con bê đụng tới.
Lập tức, trên môi truyền đến đau đớn.
"Ôi ~" Túc Miểu che miệng thối lui, âm thanh nỉ non: "... Đau quá!"
Hàn Lặc sờ sờ môi dưới, đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m một cái lập tức mùi vị rỉ sắt nhất thời tràn ngập trong trong miệng, anh dở khóc dở cười; "Đần! Túc tiểu Meow năng lực lĩnh ngộ của em quá kém."
Túc Miểu vẻ mặt c.h.ế.t cũng không luyến tiếc.
Mất mặt! Quá xấu hổ c.h.ế.t người ta rồi!
Cô làm sao biết được nó sẽ đau như vậy!
"Trêu chọc em đấy, về sau chúng ta cùng nhau học." Thấy cô xấu hổ đến sắp bốc khói, Hàn Lặc nhịn cười an ủi cô.
Túc Miểu oán niệm, mắt trắng không còn chút máu, hiện tại nói cái gì cũng không thể đền bù được vết thương lòng của cô. Tại sao cô lại ngu xuẩn như vậy! ! Vì sao chỉ hôn thôi cũng có thể thất bại? ?
Ô ô ô... Cô không muốn gặp người rồi.
"... Em đi về trước."
Hàn Lặc thấy cô ủ rũ, biết cô lúc này đang ảo não lắm, muốn cười lại không dám cười, chỉ có thể cố giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Đi, anh đưa em trở về."
Anh nắm tay cô.
Túc Miểu cảm thấy không được tự nhiên, vùng vẫy hai cái: "Đưa cái gì mà đưa, chỉ ở ngay bên cạnh."
Hàn Lặc lại nói: "Cho dù là ở bên cạnh, đi trở về đi cũng phải mất vài phút đấy, lỡ may em gặp phải người xấu ở cửa ra vào thì sao? Chờ bên này xây dựng được bảy tám phần, anh sẽ mở một cánh cửa thông giữa hai nhà."
Túc Miểu không có ý kiến.
"Anh đã nhờ người vẽ bản thảo thiết kế. Sau khi nhà chính bị phá bỏ, nó được xây lại thành một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây ba tầng. Trên tầng ba để lại một ban công lớn. Khi thời tiết tốt trong ngày, em có thể thưởng thức hoa trên ban công. Vào ban đêm, em cũng có thể ngắm sao từ trên cao. Tầng hai sẽ là phòng ngủ của chúng ta và thư phòng, sẽ làm thêm một phòng cho con chúng ta, và tầng một có thể làm thành một gian phòng đồ chơi cho con bé..."
Nghe như một giấc mơ làm người ta hướng tới, Túc Miểu không khỏi cong khóe miệng.
Cô đối với chuyện kết hôn hình như có chút mong đợi.