Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 102: Tổ Chức Hôn Lễ Cùng Một Ngày
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:38:40
Lượt xem: 82
Trong lúc nhất thời, hai vợ chồng liền bắt đầu tranh luận..., ông có lý của ông, bà có lý của bà.
Vốn, thương lượng chuyện hôn sự của Túc Miểu không có liên quan gì đến Túc An.
Nhưng hôm nay cô ta giống như trúng tà vậy, lại lần nữa xen vào: "Cha, định ngày Quốc Khánh thật tốt ah, ngày hôm đó ý nghĩa phi phàm. Về sau hàng năm ngày lễ quốc khánh chính là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, thật dễ nhớ!"
Mọi người là lần đầu tiên nghe được cụm từ "ngày kỷ niệm kết hôn" này, nhưng không ngăn họ hiểu từ này nghĩa là gì.
Lại nghe Túc An tiếp tục nói: "Không bằng... Con và Túc Miểu tổ chức hôn lễ cùng một ngày a, cha cùng mẹ đều bớt việc."
Một người từng bước hạnh phúc mỹ mãn, người khác lại như nước sông ngày một rút xuống, cô ta sống càng tốt, Túc Miểu nhất định sẽ càng thống khổ.
Những ngày này, cô ta cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, xuyên việt một lần nên vì mình mà sống, không thể trả thù Túc Miểu, cô ta cảm thấy mình xin lỗi nguyên chủ, sau khi suy nghĩ, cô ta quyết định sẽ chán ghét Túc Miểu.
Coi như cô ta vì nguyên chủ làm một chuyện cuối cùng a.
Sau này, cô ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi, cô ta là Túc An, là vợ của Tưởng Lục, là phu nhân thị trưởng... Duy chỉ có, không phải là cô con gái mà Túc gia ưa thích.
Túc gia không thích cô ta, sau này cô ta cũng không cần tiếp tục nhìn sắc mặt của bọn họ.
Vị trí con gái ruột này ai thích thì người đó làm đi.
Giờ phút này Túc An, lựa chọn quên lãng việc Liễu Ngọc Tú thay cô ta chuẩn bị đồ cưới phong phú hơn so với Túc Miểu vài lần, đã quên việc cô ta mừng rỡ như điên khi căn nhà trệt ở thủ đô được sang tên cho cô ta, càng đã quên Túc Vệ Quốc ân cần dạy bảo.
Trong lòng cô ta tính toán rất tốt, nhưng Túc Vệ Quốc còn chưa kịp nói chuyện, Hàn Lặc đã lập tức bác bỏ.
Bác bỏ không chút lưu tình chút nào.
"Không được, hôn lễ của tôi cùng Miểu Miểu không thể chung với người khác."
Hắn không nói rõ, nhưng đuôi lông mày mắt phượng, mỗi một cọng lông tơ đều thể hiên ghét bỏ đề nghị này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chuyện anh đối với Tưởng Lục cùng Túc An không thích, một chút cũng không có ý định che dấu.
Túc An nhất thời ủy khuất đến đỏ mắt.
Muốn cùng Liễu Ngọc Tú khóc lóc kể lể vài câu, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh băng của Hàn Lặc, cô ta lại không dám nói cái gì nữa.
Không khí trong phòng có chút xấu hổ, Túc Miểu nhanh chóng hoà giải: "Anh ấy kỳ thật muốn nói chuyện này không thích hợp, những người Hàn Lặc quen biết kia... Tính tình cổ quái, có chút bất thường, chẳng may làm chú Tưởng cùng dì Dương không được tự nhiên, ngược lại sẽ không tốt rồi."
Túc Vệ Quốc gật đầu.
Ông ngay từ đầu đã không có ý định đồng ý đề nghị của Túc An rồi.
Hàn gia dù sao cũng không giống với Tưởng gia, nhất là quan hệ bên ngoại của Hàn Lặc bên kia, rất lớn.
Đàm gia bình thường cũng rất ít khi xuất hiện, họ hầu như không xuất hiện trong bất kỳ bữa tiệc nào bên ngoài, rất nhiều người muốn tiếp cận bọn họ đều tìm không thấy cửa lớn của Đàm gia mở chỗ nào.
Loại tình huống này nếu cùng xử lý hôn lễ, khách mới chắc chắn sẽ đi theo nịnh bợ người nhà họ Đàm.
Đến lúc đó trước cửa Tưởng gia sẽ hết sức yên ắng, hết sức xấu hổ.
"Được, chuyện kết hôn, cha và mẹ con đồng ý." Túc Vệ Quốc quay đầu nhìn Hàn Lặc: "Mặc kệ trong nhà cậu có thái độ gì, có quan tâm đến cậu hay không, cậu vẫn phải báo cáo một chút, cậu cảm thấy thế nào?"
Hàn Lặc thông minh: "Dạ, chú yên tâm, ngày hôm qua cháu đã cùng người trong nhà nói rồi, lập tức trở về một chuyến."
"Hai ngày nữa chính là sinh nhật bà ngoại, đến lúc đó cháu mang Miểu Miểu đi gặp ông ngoại bà ngoại."
Thấy Hàn Lặc sớm đã có sắp xếp, Túc Vệ Quốc cũng hài lòng rồi.
Nghe thấy hai người còn phải đến Hàn gia, ông bảo vợ đừng cằn nhằn nữa, tranh thủ thời gian để cho hai đứa nhỏ đi trước, miễn cho lần đầu tiên gặp mặt Túc Miểu lại cho cha mẹ chồng ấn tượng xấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-102-to-chuc-hon-le-cung-mot-ngay.html.]
Hàn Lặc đương nhiên liên tục nói phải.
Cuối cùng Liễu Ngọc Tú tiễn bọn họ đi ra ngoài, lôi kéo tay Túc Miểu lại dặn dò vài câu.
Đợi đến lúc Túc Trì mang theo món kho trở về, đâu còn bóng dáng của Hàn Lặc nữa: "Bọn họ đâu rồi, cơm cũng không ăn đã bỏ chạy rồi hả? Không phải là sợ anh rót rượu cho hắn?"
Ngô Hồng Ngọc: "Đến Hàn gia rồi."
Túc Trì nhìn vịt cổ, tai heo trên tay, sách một tiếng: "Vậy một đống đồ này… "
Túc Vệ Quốc: "Còn sợ ăn không hết? Hôm nay cha cao hứng, lát nữa hai người chúng ta uống mấy chén."
Túc Trì: "Ha ha ha, cha, vậy con cùng cha uống."
Túc An thấy thế, trong lòng lại bắt đầu ghen tị chít chít rồi.
Tưởng Lục đến thăm nhà cầu hôn, bọn hắn liền sầu mi khổ kiểm, vẻ mặt không thoải mái. Hàn Lặc đến thăm nhà cầu hôn, một đại gia đình từ trẻ đến già, đều không ngậm miệng được rồi.
Quả nhiên, bọn hắn chỉ thích Túc Miểu không thích cô ta, ngay cả người không có bản lĩnh gì như Hàn Lặc trong lòng bọn họ cũng hơn Tưởng Lục…
Cũng may, cô ta đã đối với bọn họ không ôm mong đợi gì.
Chờ xem, đến lúc Tưởng Lục phát đạt, bọn hắn nhất định sẽ phải hối hận.
Hàn gia cách Túc gia khoảng hơn mười nhà, chức vị của Hàn Đại Nghiệp cao, phòng ở được phân còn lớn gần gấp đôi Túc gia.
Xe Hàn Lặc vừa tới cửa, bốn đứa bé đã ồn ào mà chạy tới.
"Chú!"
Hàn Lặc lãnh đạm gật đầu: "Đi vào nhà, đừng chắn ở chỗ này."
Túc Miểu biết anh cùng người trong nhà quan hệ không tốt, nhưng vẫn không nghĩ tới, Hàn Lặc lại giận chó đánh mèo lên trên người bọn nhỏ.
Không, nói giận chó đánh mèo cũng không chính xác.
Anh cũng không tức giận với bọn họ, mà là lãnh đạm khó có thể hình dung.
Khi đứa bé trai nhỏ nhất nhào về phía anh, Túc Miểu liền phát hiện anh vô thức thò tay ngăn cản.
Nếu là người không biết chuyện thấy, sẽ cho rằng Hàn Lặc là sợ cháu nhỏ ngã sấp xuống, ra tay vịn một cái.
Nhưng Túc Miểu thấy lúc anh thu tay lại, sau đó không thoải mái mà cọ xát ở ống quần, giống như sờ đến mấy thứ bẩn thỉu gì đó.
Hoàn toàn khác với thái độ của anh đối với Nhạc Nhạc cùng Bình Bình, đã biết anh kỳ thật không ghét trẻ con, ít nhất vì cô, anh cùng hai cháu gái của cô ở chung cũng không tệ lắm, chỉ một lúc sau đã có thể dỗ được Nhạc Nhạc gọi anh là dượng út.
Anh vẫn có thể dỗ dành và chọc ghẹo con cái của người khác.
Đối với cháu ruột, lại mặt không biểu tình, khắp nơi ghét bỏ, xác thực rất kỳ quái.
Cô đang nghĩ ngợi điều gì đó tay bỗng nhiên rơi xuống trong bàn tay ôn hoàn có lực của Hàn Lặc
"Đi thôi, đừng sợ."
Túc Miểu giật mình, lông mày cong cong, ôn nhu nhìn anh: “… Em không sợ.”
Em chỉ là đang thắc mắc gia đình anh có bí mật gì mà thôi!
Trong bốn đứa trẻ, đứa bé gái lớn nhất chừng mười hai, mười ba tuổi, đứa nhỏ nhất mới năm sáu tuổi.
Mấy đứa nhỏ vây quanh hai người đi vào trong phòng.
Còn chưa vào cửa, hai đứa bé nhỏ hơn đã chạy vào trong, vừa chạy vừa hét lên bằng một giọng trẻ con: “Ông ơi, chú đưa một chị gái về nhà rồi!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hàn Lặc mặt đen: ...Chị gái?