Trọng Sinh Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Trong Niên Đại Văn - Chương 412

Cập nhật lúc: 2025-04-05 11:09:15
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồi nhỏ, Giang Quả Quả không biết tết tóc, đôi khi anh cả tùy tiện giúp cô bé buộc tóc, đôi khi các thím ở khu người nhà không nỡ nhìn, giúp cô bé chỉnh lại tóc. Sau này, cô bé có chị dâu nhỏ. Tay chị dâu nhỏ rất khéo léo, khi làm tóc cho cô bé giống như làm tóc cho búp bê, thay đổi rất nhiều kiểu tóc.

Có lẽ vì đã có trải nghiệm lần đầu tiên được chị dâu nhỏ tết tóc, khi mẹ giúp tết tóc, cô bé không có quá nhiều cảm xúc, lúc về ngồi trên xe buýt, liền tháo tóc ra ngay.

Tuy nhiên, trong lòng Giang Quả Quả không phải thật sự cứng rắn như vậy.

Nhiều lần, cô bé cảm thấy có một chút hạnh phúc. Chỉ là lý trí mách bảo cô bé rằng tất cả đều là giả dối, nếu chìm đắm vào đó thì thật là ngốc nghếch.

Cô bé biết rằng không đáng.

Ninh Kiều và Giang Quả Quả cùng dựa vào gối.

Ánh trăng ngoài cửa sổ trong sáng và rực rỡ, Ninh Kiều quay mặt lại, thấy ánh mắt đẫm lệ của cô bé.

Giang Quả Quả nghiêm túc nói: “Chị dâu nhỏ, đây là lần cuối cùng em buồn vì mẹ.”

—————————————————

Sáng hôm sau, Giang Hành bảo Giang Kỳ khi đi học hãy ghé qua trường của em gái, xin nghỉ học một ngày.

Sau một đêm điều chỉnh, Giang Kỳ đã vui vẻ trở lại.

Cậu ấy bàn với Giang Hành: “Anh cả, hay em cũng xin nghỉ một ngày nhé?”

“Không cần.” Giang Hành không suy nghĩ, trực tiếp từ chối.

Giang Kỳ: …

Trong lòng cậu ấy cũng bị tổn thương, tại sao không được nghỉ ở nhà?

Giang Kỳ gọi Giang Nguyên đi cùng mình.

Cậu ấy khoác vai anh hai, đi ra khỏi khu người nhà, than phiền về sự vô tình của anh cả.

“Không có cách nào, ai bảo em còn nhỏ, phải nghe lời anh cả thôi.” Giang Nguyên nói.

“Anh thì không nhỏ à?” Giang Kỳ tức giận, “Anh chỉ hơn em một tuổi thôi!”

“Đợi đến khi em mười tám, mới là người lớn.”

“Chẳng qua là anh đã tốt nghiệp, đi làm rồi, có gì mà kiêu ngạo!”

Hồi ngỏ hai anh em thường xuyên đánh nhau, không vừa ý là lao vào ẩu đả.

Bây giờ nhìn thấy “cuộc chiến” sắp nổ ra, mùi thuốc s.ú.n.g tràn ngập, đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói của các người nhà quân nhân trong khu người nhà.

“Giang Kỳ, đây là anh hai của cháu à?”

“Tại sao anh hai của cháu lại đến đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-412.html.]

“Hai anh em giống nhau thật.”

Giang Kỳ thấy vậy, quay mặt lại, nói với bọn họ: “Anh hai cháu đi công tác.”

Dừng lại một chút, cậu ấy hắng giọng, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Anh hai cháu là công an.”

Giang Nguyên khoác vai Giang Kỳ: “Đi thôi, xin phép nghỉ cho em gái.”

Nhìn bóng dáng hai anh em, các thím trong khu người nhà không hiểu nổi.

Vừa rồi nhìn bọn họ cứ như sắp đánh nhau đến nơi, sao mới quay đầu lại đã khoác vai nhau rồi!

Hơn nữa, em hai của đoàn trưởng Giang là công an, chuyện này cả khu người nhà đều biết, hai em trai em gái của cậu ấy đã sớm truyền khắp nơi!

Đồng thời lan truyền, còn có một tin khác.

Nói là vợ của đoàn trưởng Giang là sinh viên đại học Kinh Thị, ngày thường, Giang Kỳ và Giang Quả Quả chỉ muốn khắc chuyện này lên trán để khoe khắp nơi.

Còn đoàn trưởng Giang, lại kiềm chế hơn nhiều so với em trai em gái, anh ít nói, đối với ai cũng mặt lạnh, chỉ khi có người hỏi về vợ mình, khóe miệng mới nở nụ cười.

Các thím trong khu người nhà rất muốn nhìn thấy vợ anh.

Lần này, cuối cùng cũng được gặp.

Khi Giang Quả Quả khoe chị dâu nhỏ mình đẹp thế nào, ai cũng bán tín bán nghi, nhưng bây giờ gặp cô, lại cảm thấy cô bé diễn tả quá thiếu từ.

Chị dâu nhỏ của cô bé, còn đẹp hơn cô bé nói rất nhiều!

“Đoàn trưởng Giang mới hai mươi chín tuổi đã trở thành đoàn trưởng, vợ cậu ấy là sinh viên đại học Kinh Thị khóa đầu tiên khi kỳ thi đại học khôi phục, em trai thứ hai là công an, em thứ tư vừa chuyển đến trường trung học phổ thông ở đây, đã đạt thành tích đứng đầu… chậc chậc, cả nhà này.”

“Khoan đã, mấy bà quên mất một người, còn có em thứ ba nữa.”

“Em thứ ba sắp thi đại học rồi.”

“Có đậu nổi không?”

“Chắc chắn đậu, cả nhà người ta đều giỏi như vậy, không lẽ lại có một người chẳng ra gì?”

Giang Kỳ đã ra khỏi khu người nhà, tự nhiên thấy ngứa tai.

Còn thấy hơi đau lòng.

Chỉ vừa mở miệng nói vậy, đã bị anh hai cắt lời.

“Đừng lải nhải nữa.”

——————————————

Thời gian có thể xoa dịu vết thương, đó là lời an ủi của chị dâu nhỏ dành cho Giang Quả Quả vào đêm hôm qua trước khi ngủ.

Loading...