Trọng Sinh Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Trong Niên Đại Văn - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-04-01 11:13:16
Lượt xem: 4

Chủ nhiệm Bạch cùng Giang Hành nói chuyện công việc, Ninh Kiều không tiện cắt ngang.

Nàng liền đứng bên cạnh Giang Hành, bởi vậy khi chủ nhiệm Bạch lấy tờ danh sách ra, cô nhìn lướt qua.

Đây cũng không phải tài liệu cần bảo mật, Ninh Kiều có thể xem.

Chẳng qua khi nhìn đến tài liệu của liệt sĩ tên Đồng Thành Nghĩa, ánh mắt cô hơi ngừng.

Trong cốt truyện, không có miêu tả quá nhiều về người trong lòng đã hy sinh của Tô Thanh Thời.

Dù là quê quán, tuổi tác hay dòng họ đặc biệt đều khớp với đối phương.

Tô Thanh Thời vẫn luôn chặt chẽ ghi tạc dưới đáy lòng, chưa bao giờ quên mất, chính là vị liệt sĩ tên Đồng Thành Nghĩa này.

Đã từng là đối tượng của cô ta.

——————————————

Giang Hành chủ động tìm Giang Nguyên nói chuyện một lần.

Nhưng rốt cuộc là cậu nhóc choai choai, đại khái là ngượng ngùng, Giang Nguyên chưa nói gì cả.

Giang Hành là anh cả, nhưng cũng không phải là một anh trai dịu dàng.

Giang Nguyên cũng chỉ khác thường lúc ấy, rất nhanh lại như không có việc gì, anh cũng không quản nữa.

Cuối cùng thì năm nay cũng sắp đi qua.

Lúc trước viện trưởng Nhiếp đã nói với Ninh Kiều, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, chờ đến mùng tám lại đến nhà trẻ làm. Bây giờ đã sắp đến mùng tám, La Cầm hẹn Ninh Kiều ra ngoài, còn hỏi cô có hồi hộp hay không.

Lần đầu tiên đến trường tiểu học quân khu, Ninh Kiều là có chút hồi hộp, may mắn có Phó Thiến Nhiên đi cùng cô, mặc kệ làm cái gì, hai người đều có thể giúp nhau tự tin hơn.

Hiện tại là lần thứ hai đi làm, lần đầu lạ lần hai quen, cô không sợ chút nào.

Toàn bộ khu người nhà, ai không nói ba đứa trẻ nhà họ Giang khó trị nhất? Hiện tại, cô cùng mấy đứa nhỏ ở chung tốt như vậy, chẳng lẽ còn sợ mấy nhóc con ở nhà trẻ sao?

La Cầm nghe vậy liền cười.

“Đúng rồi, cô có từng đi xem mắt không?” La Cầm hỏi, “Hai ngày nữa, một người bạn thời trung học của tôi đi xem mắt, bảo tôi đi cùng, cho cô ấy có thêm sức mạnh. Nhưng tôi không biết rõ cụ thể lưu trình xem mắt, sợ đến lúc đó không giúp được cô ấy.”

“Không có.” Ninh Kiều nói, “Nhưng tôi nghe nói, lúc xem mắt, nếu hai người bọn họ vừa ý nhau, thì người giới thiệu cùng người đi cùng có thể tìm lý do đi trước.”

“Vậy tôi phải ngẫm lại lý do.” La Cầm thật đúng là suy xét vấn đề này, một mở miệng, chính là rất nhiều lý do.

Ninh Kiều bật cười, giúp La Cầm sàng chọn lý do.

Thế mà cái nào cũng hợp lý.

“Cũng không biết đối tượng xem mắt với cô ấy là người thế nào, nghe nói điều kiện đều không tồi.” La Cầm nói, “Nhưng ngày đó cô ấy vội vàng ra cửa, tôi chỉ biết đơn giản thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-211.html.]

Ninh Kiều nghe vậy, lại nhớ tới gần đây Giang Hành có nói với cô, trong đoàn bọn họ có một chiến hữu cũng đi xem mắt.

Hình như là, Hạ Vĩnh Ngôn?

Hẳn là không đến mức trùng hợp như vậy đi……

———————————

Sắp khai giảng, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đang nghỉ đông, quả thực giống như con ngựa hoang, sáng sớm liền không thấy bóng dáng, mỗi ngày tới giờ ăn cơm mới trở về.

Giang Nguyên vẫn là nhớ kỹ nhiệm vụ bảo vệ chị dâu nhỏ, sáng sớm trước khi ra cửa còn hỏi Ninh Kiều một câu, có muốn đi chỗ nào không.

Ninh Kiều nhiều nhất cũng chỉ đi dạo quanh khu người nhà, huống chi hiện tại Kỷ Long đã giải quyết, khiến cho Giang Nguyên an tâm đi chơi.

Bởi vậy lúc này, ba đứa nhỏ chơi đến mồ hôi ướt đẫm mới trở về.

Mồ hôi đầy mặt đến mức tóc dính cả trên đó, không biết còn tưởng rằng đây là ngày hè nóng bức đâu.

Ninh Kiều đưa cho bọn họ một người một cái khăn lông ấm áp, đáy lòng còn buồn bực, rốt cuộc là lấy tinh lực ở đâu mà nhiều như vậy!

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả nhận lấy khăn lông chị dâu nhỏ đưa.

Ba đứa nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngồi xuống, tùy tiện lau mồ hôi.

Lúc sau Giang Hành đi tới, nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của ba người họ, ra lệnh một tiếng: “Đi tắm rửa.”

Lúc chơi thì bọn họ không cảm thấy mệt, bây giờ kêu đi tắm, thì miệng họ chu ra, ngã trái ngã phải.

“Anh cả, em mệt……”

“Còn muốn nấu nước ấm, phiền phức quá nha!”

“Anh cả! Có thể không tắm rửa được không?”

Các em trái em gái cùng nhau làm nũng, Ninh Kiều mềm lòng, hoàn toàn không chống cự được.

Cô nhẹ giọng nói: “Không sao, đổi quần áo, rồi lau mồ hôi, như vậy sẽ không cảm lạnh.”

Ba đứa nhỏ nghiêng đầu, có chút cảm động.

Thì ra là anh cả quan tâm bọn họ, sợ bọn họ bị cảm lạnh……

“Không phải.” Giang Hành nói, “Bọn họ quá thối.”

Các em trai em gái:……

Một chút cũng không cảm động.

Tổn thương!

Loading...