Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 982
Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:59:00
Lượt xem: 30
"Ngươi không gạt chúng ta chứ? Trưa hôm nay ta đã nhìn thấy rất nhiều quan viên dẫn theo gia quyến bỏ chạy, Trung Nghĩa bá thật sự tự nguyện ở lại sao?"
Phủ Chương Châu vừa mới được xây dựng lại, cuộc sống thoải mái, dễ chịu, mái nhà ấm áp khiến dân chúng không muốn rời khỏi, càng không muốn bị giặc Oa chà đạp.
Nếu có thể không rời đi, có thể đuổi được giặc Oa thì không ai muốn phải rời bỏ quê hương.
Vì vậy vừa nghe lời quan sai thông báo, tất cả các bách tính trốn trong nhà đều mở cửa chạy ra ngoài, vô cùng ân cần hỏi thăm.
"Đương nhiên là thật! Lời quan phủ nói còn có thể giả sao?"
Quan sai này nghiêm túc nói: "Huống hồ Thẩm ngũ tiểu thư còn nói bây giờ Mộ Dung tướng quân đang ở huyện Tiên Du và đã dẫn binh đến chi viện, chỉ cần chúng ta có thể thủ thành, kéo dài thời gian chờ Mộ Dung tướng quân đến, đến lúc đó kẻ xui xẻo cũng chính là bọn giặc Oa kia."
"Ôi, Mộ Dung tướng quân thật sự sắp đến sao?"
"Ngự Thiên Quân thật sự sẽ đến?"
"Lần này thật sự quá tốt rồi! Nếu Mộ Dung tướng quân thật sự sắp đến thì chúng ta cũng được cứu rồi."
"Không sai! Nếu Trung Nghĩa bá và Thẩm ngũ tiểu thư thật sự ở lại dẫn dắt chúng ta thủ thành thì chúng ta cũng muốn ở lại."
"Không sai! Tại hạ cũng không đi nữa"
"Thẩm ngũ tiểu thư là nữ giới nhưng nghĩa sĩ trung thần như thế, chúng ta thân là môn sinh của thánh hiền, thời khắc quốc gia nguy nan thì càng không thể tham sống sợ chết."
"Không sai! Chúng ta nguyện ý ở lại bảo hộ thành trì!"
Đầu tiên là sự cam đoan của Trung Nghĩa bá, sau đó là sự trợ giúp trong tương lai của chiến thần Mộ Dung Húc trong lòng người phủ Chương Châu, đến lúc này bách tính trong nội thành đều dâng lên hy vọng, dũng khí tuôn trào mà trước nay chưa từng có đã chiến thắng tất cả nỗi sợ hãi.
Ở lại! Ở lại!
Vì mình mà cũng vì người nhà mình, họ đều muốn ở lại chiến đấu đến cùng với giặc Oa, bảo vệ ngôi nhà, quê hương của mình.
"Tất cả mọi người phải nhớ kỹ, trời vừa sáng phải lập tức đến phủ nha nhận lấy binh khí. Ai biết dùng cái gì thì báo cái đó, đặc biệt là những người biết dùng s.ú.n.g đạn, cung tiễn, chúng ta hoan nghênh vô cùng.”
Thấy dân chúng đã phản ứng như thế, các quan sai vốn vẫn có lòng thoái ý cũng bị ảnh hưởng mà nhiệt huyết sôi trào. Lúc này, dường như giặc Oa không còn là nỗi sợ của họ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-982.html.]
"Tùng!"
"Tùng!"
"Tùng!"
Nửa đêm canh ba yên lặng như tờ, trên đường xá nội thành không còn một bóng người, mà trước cổng thành là một đội nhân mã đang dừng lại chờ đợi ở đó, trong đó có đồng tri phủ Chương Châu.
"Cũng không biết lúc nào đến"
Đồng tri khoanh tay, cơ thể khom xuống vì cóng đến phát run đi qua đi lại trước cổng thành.
"Cộc cộc cộc..."
Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ bên ngoài cổng thành lại truyền đến tiếng gõ theo tiết tấu rất đặc thù.
"Đến rồi! Nhanh mở cổng thành!" Sau khi đã xác nhận được tiếng gõ, đồng tri đại nhân lập tức hạ lệnh cho thủ vệ mở cửa.
"Tham kiến đồng tri đại nhân."
Cửa thành vừa mở, Quang Tử với gương mặt đầy hớn hở, hắn cung kính bước lên hành lễ, sau đó chỉ đến đội xe bên ngoài thành nói: "Đồng tri đại nhân, những thứ này đều là cô... Tước gia phái chúng tiểu nhân đưa đến, mời đồng tri đại nhân kiểm tra."
"Hả, cái này... Nhiều thế này!"
Nhìn mấy chục chiếc xe ngựa được phủ kín bằng vải đen ở bên ngoài khiến đồng tri đại nhân chật vật nuốt ực một cái, ông ta bước đến tùy tiện mở thử một xe.
Tuy trong lòng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng đợi đến khi nhìn thấy rõ đồ vật trước mặt mình, đồng tri cũng ngây ngốc trong chốc lát. Bàn tay ông ta run rẩy chỉ thứ ở trên xe, nói lắp: "Súng... Súng xoay khóa nồng?"
"Đúng vậy, đại nhân thật có kiến thức!" Quang Tử mỉm cười, gật đầu nói.
"Cái này... Cái này cũng là…”
Đồng tri cố gắng ép buộc bản thân phải bình tỉnh, ông ta bước đến một chiếc xe ngựa khác, xốc vải đen trên đó lên, cả người đồng tri như cứng đờ: "Hồng... Hồng di đại pháo?"
"Ừ ừ, đại nhân thật sự biết nhiều quá! Ban đầu tiểu nhân mới nhận biết mấy thứ này, phải rất lâu mới ghi nhớ được."