Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 967

Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:45:57
Lượt xem: 34

Nhìn thấy cảnh này, đừng nói một văn nhân như Triệu Đại Hà, mà ngay cả những binh sĩ thiết huyết như Ngự Thiên Quân cũng phải đỏ mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó đuổi theo phía sau Mộ Dung Húc lao vào trong thành.

Quả nhiên khi vào trong thành họ nhìn thấy rất nhiều giặc Oa chưa rút lui, lúc này tất cả binh lính của Ngự Thiên Quân đều cảm thấy vô cùng tức giận, tất nhiên cũng không lý nào sẽ mềm lòng với bọn chúng, họ giương s.ú.n.g bày trận, xông lên tấn công.

Ngược lại bên phía giặc Oa khi nghe được tên của Ngự Thiên Quân thì đã mất đi ý chí chiến đấu, chỉ muốn giơ chân chạy trốn, hiện tại nhìn thấy Ngự Thiên Quân đang lao về phía mình, việc đầu tiên chúng làm không phải là xông lên chiến đầu mà là xoay người chạy trốn.

Cho nên đây là một trận chiến tàn sát nghiêng về một phía, cũng là một trận chiến báo thù khiến người cảm thấy vui sướng!

Không lâu sau, ngoài những tên chạy nhanh ra thì tất cả những tên giặc Oa ở trong thành hay gần cửa thành đều bị g.i.ế.c sạch.

Nhưng mà trước chiến thắng như vậy, chẳng ai trong số Ngự Thiên Quân cảm thấy vui mừng cả, trong lòng họ hiện tại chỉ cảm thấy tự trách và khổ sở, nếu như bọn họ có thể đến tri viện ở đây sớm hơn chút nữa, nếu như thành trì không bị phá, thì những bá tánh này cũng không phải chết.

Bá tánh của Nam Minh bọn họ đều quý giá biết bao, mạng sống rẻ mặt của những tên giặc Oa này sao có thể bù đắp được chứ!

"Trần bách hộ, Đồng bách hộ, hai người các ngươi dẫn theo binh lính trấn thủ trong thành, hỗ trợ xử lý hậu sự cho dân chúng."

Sau khi tiêu diệt hết giặc Oa trong thành, Mộ Dung Húc để lại hai trăm người đóng giữ ở phủ Hưng Hóa, sau đó lập tức dẫn theo người tiếp tục đuổi theo giặc Oa đang chạy trốn.

"Hô - May mà chúng ta chạy nhanh, đội trưởng, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?"

Những tên giặc Oa may mắn chạy thoát nhìn đội trưởng của đội, trong lòng vẫn còn sợ hãi lên tiếng hỏi.

"Hiện tại chúng ta nơi này còn có hơn một ngàn người, chỉ cần không gặp phải Ngự Thiên Quân, thì chúng ta đối phó với những cảnh vệ Nam Minh kia nhất định là dư sức."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-967.html.]

Tên đội trưởng của đám giặc Oa suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Các ngươi cũng biết, lần này mục đích của chúng ta đến Nam Minh cũng không phải là phủ Hưng Hóa, mà là huyện Tiên Du."

"Đúng vậy, tiểu nhân nghe nói là do nghe trong thành Tiên Du có giấu bảo vật."

Một tên giặc Oa trong số đó vui vẻ nói.

"Đúng vậy, nghe nói rằng nhóm người cuối cùng tiến đến Phúc Kiến đã gây ra một cuộc cướp bóc có quy mô lớn và thu được một lượng lớn kho báu khổng lồ, nhưng bởi vì có Ngự Thiên Quân cho nên không thành công vận chuyển số kho báu đó ra ngoài bằng đường biển."

Tên đội trưởng kia l.i.ế.m liếm môi, sau đó gật đầu nói: "Nghe nói số kho báu đó đều bị giấu trong thành của huyện Tiên Du.”

"Hóa ra là vậy!"

"Chúng tôi còn cho rằng Tiên Du chỉ là một huyện thành, nhưng tại sao còn quan trọng hơn phủ thành chứ?"

"Thì ra nguyên nhân ở đây, nếu vậy thì cũng không có gì là lạ cả!"

Nghe vậy, bọn giặc Oa mới giật mình hiểu ra.

"Lý do tại sao tấn công phủ Hưng Hóa lần này hoàn toàn là một bất ngờ ngoài ý muốn."

Tên đội trưởng kia đắc ý nói: "Đánh hạ phủ thành này mất rất nhiều thời gian, cho nên ban đầu chúng ta hoàn toàn không có ý định tấn công nó, chỉ là đi ngang qua, lại không ngờ tên tướng quân đến tri viện kia là một kẻ nhu nhược, à không, ngoài Ngự Thiên Quân ra thì tất cả binh lính Nam Minh đều là lũ hèn nhát, rõ ràng tay cầm quyền binh lại không dám tấn công chúng ta, còn phái mấy tên lính vô dụng đi truyền tin, còn đúng lúc bị chúng ta bắt được."

"Đúng đúng, tiểu nhân biết chuyện này, sau đó sai người Hán trong đội của chúng ta là giả làm người truyền tin, cái phủ thành này mới bị phá công, khiến chúng ta nhặt được của hời."

Tất cả đám giặc Oa kia nhìn đống hành lý nặng trịch trên lưng, cười không ngậm được miệng.

Loading...