"Trong lòng  vô cùng bất an, luôn  dự cảm  , nhất định  rời ! Bây giờ cũng chỉ  cô phụ mới  thể giúp  chúng !" Âu Tất Tiến nghiêm túc ,  lập tức dặn dò: "Phải tiễn mấy vị khách  cho tử tế!"
"Vâng, lão nô lập tức  qua đó." Nghiêm túc gật đầu một cái, Diêm quản gia lập tức lui   chuẩn .
"Chủ tử,  xong ! Người nhà của  mười một đều   cứu ."
Thời gian trôi qua  một chén , cuối cùng sát thủ  cũng trở về,  mặt  đầy hoang mang: "Tất cả  giám sát đều... Đều  giết!"
"Quả nhiên là thế, quả nhiên là thế!"
Nghe đến đây Âu Tất Tiến trợn mắt lên , mặt mũi tái nhợt: "Quản gia,  chuẩn  xong hết ,   lập tức lên đường  ngay."
"Xong , xong ."
Dứt lời Âu Tất Tiến  theo sát thủ , vội vàng  về phía cửa lớn nhưng chờ đến khi  bước  ngoài,  khi  thấy cảnh tượng ở bên ngoài thì mặt mày như xám tro, c.h.ế.t  tại chỗ.
"Ông chủ Âu, thấy ngươi vội vàng như  là đang   ngoài ?"
Phương tri huyện  nhảy khỏi lưng ngựa, chắp tay  lưng, nện từng bước đến  mặt Âu Tất Tiến, mặt mày đầy ý , : "Chỉ sợ ông chủ Âu  gác  hành trình về  . Bản quản  nhận  báo án, tố cáo ngươi thuê sát thủ  mưu sát huân quý  tử. Mời ngươi theo  về nha môn một chuyển!"
"Đây là vu oan hãm hại ! Phương tri huyện, ngươi    phận của  là gì?
Ngươi  suy nghĩ cho kỹ!"
Cho dù   đang vô cùng căng thẳng, đến mức hai tay  nắm chặt thành nắm đ.ấ.m nhưng  mặt Âu Tất Tiến vẫn tỏ  bình tĩnh. Hắn  hiểu   tuyệt đối  thể đến huyện nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-944.html.]
"Bản quản  cần  ông chủ Âu   phận gì, chỉ là vương tử phạm pháp cũng  xử lý như thứ dân. Bản quan  là quan phụ mẫu, nhận lệnh của dân, đúng sai thế nào còn  đợi ông chủ Âu theo bản quan đến công đường là  thể  rõ ràng, nếu thật sự vu oan hãm hại ngươi, tất nhiên sẽ  trả công đạo cho ngươi."
Đã đưa  lựa chọn, Phương tri huyện cũng lười  dông dài với một kẻ sắp chết.
Ông  thu  nụ ,  lệnh cho sai dịch : "Dẫn  !"
"Các ngươi thả  ! Cô phụ của  chính là thủ phụ đương triều, ngươi dám đối xử với  thế , nhất định ngươi sẽ  hối hận! Thả  !"
Âu Tất Tiến    ngờ thái độ của Phương tri huyện  cứng rắn như ,   lời nào  cưỡng ép dẫn   , mặc kệ    vùng vẫy cỡ nào thì sai dịch vẫn giữ chặt và lôi   đưa về nha môn.
"Lần   may !"
Thấy Âu Tất Tiến thật sự   , nghĩ đến hậu quả  thể nhận , sắc mặt quản gia   trắng bệch. Âu Tất Tiến chính là chất tử u thị yêu thương nhất, nếu xảy  chuyện gì ông  cũng khó mà thoát tội.
"Phụ , chúng   nên mời Trần tụng sư(*)  mặt hỗ trợ ?" Lúc  nhi tử của Diêm quản gia nhắc nhở ông .
(*) Tụng sư: Thầy kiện, thầy cãi.
"Trần tụng sư!  đúng đúng! Con mau dẫn Trần tụng sư đến huyện nha." Nghe  quản gia mới nhớ đến  .
Tụng sư ở thời cổ đại tương tự như nghề luật sư, tuy nhiên ở thời đại  thì tụng sư vẫn   là sự tồn tại hợp pháp, thế nhưng chỉ cẩn chi nổi giá tiền thì một khi gặp  kiện cáo gì đó, phần lớn họ đều mời tụng sư cùng bày mưu tính kế.
Mà Trần tụng sư  chính là một kẻ cao tay trong giới, chỉ cần   chịu nhận vụ án thì hầu như  thể thắng kiện đến tám phần,   danh tiếng ở phủ Chương Châu. Chỉ là   cực kỳ tham tài, chỉ cần đối phương trả nổi  tiền thì bất kể đúng  sai   vẫn sẽ nhận vụ án, vì  danh tiếng  cũng     gì.
Ngoài      háo sắc,  thường xuyên   chốn bướm hoa, vì    mới gắn cho   một biệt danh Trần lãng tử, thế nhưng     cảm thấy nhục, mà lấy "Lãng Tử"  tự của . Trừ phương diện   thì   cũng  coi là một nhân tài.