Thái độ của chỉ huy sứ khiến cho Thẩm Bích Thấm  chút ngoài ý , chỉ là nàng lập tức thanh tỉnh trở , liền mỉm  tiến lên hành lễ bái tạ.
Một vị chỉ huy sứ, cầm 56đầu binh,   quan hệ rộng, cho dù đối phương mang theo mục đích gì thì Thẩm Bích Thấm đều sẽ  thiệt.
"Ha ha ha, ,  thích  thông minh linh hoạt, tính tình sảng khoái như nha đầu !" Lưu Chính Nghĩa   dùng bản tay to vỗ nhẹ  đầu Thẩm Bích Thấm,   đó  lớn cưỡi ngựa rời .
Mà thái độ của Lưu Chính Nghĩa đối với Thẩm Bích Thấm  quan huyện Nam Tĩnh  khỏi kinh ngạc, ai nấy đều há hốc miệng  khép  , cái  Lưu Chính Nghĩa ,  cũng như tên, là một  nổi danh ngoan cố, cứng mềm  ăn,  ít   thể lọt  tầm mắt của , mà hiện giờ    cận với Thẩm Bích Thấm như , hiển nhiên là do vô cùng thích nàng.
Thẩm gia ngũ tiểu thư quả thật là   phúc,   phận như , quả thật là  đến nghịch thiên! "Nha đầu, vận khí  tồi, nếu chỉ huy sứ đại nhân coi trọng ngươi, ngày    cận nữa."
Hiện giờ Nam Minh    là Nam Minh  , võ quan   binh quyền  trở thành bánh trái thơm ngon,  nào cũng  đuổi theo nịnh bợ, nếu  một khi giặc Oa đến thì cũng   ai che chở, lúc đó kết cục của những quan văn cũng sẽ đều  thảm.
"Đa tạ Quý đại nhân chỉ điểm, tiểu nữ hiểu."
Nghe , trong lòng Thẩm Bích Thấm vô cùng ấm áp, tuy rằng nàng   là nên  như thế nào, nhưng  mặt ông vẫn mỉm  gật đầu đồng ý, khiêm tốn tiếp nhận chỉ giáo.
Thẩm Bích Thấm trở  quận thành xong thì bắt đầu giúp Thẩm Thủ Nghĩa thu hoạch dong riềng cùng với vấn đề phân phối  khi thu hoạch xong, mà lúc  thánh chỉ mới cũng xuống bên Chiết Giang, Mộ Dung Húc dẫn theo quân nhu đang ở nơi dừng chân Long Sơn.
"Rất nhanh nữa chúng  sẽ gặp ."
Quý Hiên Dật mặc một  thường phục, tự  đưa tiễn Mộ Dung Húc, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý  chân thành ,"Thuận buồm xuôi gió, bảo trọng."
"Ừm."
Mộ Dung Húc  gật đầu, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa,  khi   định thì mới ôm quyền trịnh trọng ,"Đại nhân bảo trọng,   còn gặp ."
"Sau  gặp ." Quý Hiên Dật cũng là ôm quyền gật đầu.
"Toàn quân xuất phát!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-869.html.]
Sau khi chia tay Quý Hiên Dật, Mộ Dung Húc mới giơ thanh đao trong tay lên,  đầu  lệnh cho  quân rời .
"Thấm Nhi,  tìm  hôn phu  như ,  cũng coi như an tâm."
Nhìn Mộ Dung Húc rời , trong mắt Quý Hiên Dật hiện lên một tia thoải mái,"Tuy là  cam lòng, nhưng  thật sự là một  đáng để phó thác cả đời,  thể cho   hạnh phúc, như , coi như  cũng hạnh phúc ."
"Thiếu chủ, hiện giờ trời  tối,  nên hạ trại nghỉ ngơi ở chỗ  luôn ?”
Đội quân cũng   một ngày, Long   sắc trời  xin chỉ thị với Mộ Dung Húc.
"Hiện giờ  tới nơi nào ?" Mộ Dung Húc cũng  sắc trời hỏi.
"Đã  bên trong Ninh Sóng phủ , nếu  tiếp thì ngày mai  thể đến nơi dừng chân." Long Nhất đáp. "Nơi  cách huyện Nghĩa Ô bao xa?" Mộ Dung Húc  trầm mặc   hỏi tiếp.
"Huyện Nghĩa Ô?"
Nghe , Long Nhất  sửng sốt,  đó  mở bàn đồ   một  nữa, một hồi  ,"Thiếu chủ, huyện Nghĩa Ô ở Kim Hoa phủ, cách   hơn 5dặm."
Nghe thấy Mộ Dung Húc đột nhiên hỏi thăm chuyện huyện Nghĩa Ô, thì Long Nhất mặt đầy nghi hoặc,  rõ dụng ý của  là gì.
"Ừm,    Nghĩa Ô một chuyến, để Long Nhị theo   ."
Mộ Dung Húc trầm tư trong chốc lát,  đó là  về phía Long Nhất phân phó,"Đội quân  ngươi dẫn về Long Sơn  ,  đó đợi mệnh lệnh của    tiếp."
"Rõ, thuộc hạ hiểu." Thấy thần sắc của Mộ Dung Húc vô cùng nghiêm túc, Long Nhất cũng  hỏi nhiều, chỉ cúi đầu nhận mệnh lệnh.
"Cho binh sĩ ở đây nghỉ ngơi cũng , vất vả cho ngươi ."
Sau khi phân phó xong, Mộ Dung Húc dẫn theo Long Nhị, mỗi  hai ngựa tiếp tục lên đường đến Nghĩa Ô.