Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 857
Cập nhật lúc: 2024-10-04 15:15:48
Lượt xem: 50
Sắc mặt của tri huyện cũng cực kỳ khó coi nhìn về phía Thẩm Thủ Lễ hỏi.
"Dạ, a?"
Nghe vậy, Thẩm Thủ Lễ cũng sững sờ, sau đó trong lòng cảm thấy rất chột dạ, ánh mắt nhấp nháy, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng tri huyện, nhỏ giọng nói: "Đương... đương nhiên có ạ."
Trên thực tế, từ đầu đến cuối hắn ta chưa từng tham dự vào việc trồng dong riềng, bất kể là lựa chọn địa điểm hay là tham gia quản lý, bởi vì không muốn phụng lệnh, nghe theo sự chỉ huy của Thẩm Thủ Nghĩa, cho nên hắn ta đã nghe theo lời của Thẩm lão thái, trực tiếp bỏ bê công việc.
Về chuyện liên quan đến Thẩm Thủ Lễ, vì không muốn vướng vào những rắc rối không cần thiết với Thẩm lão thái, hơn nữa cho dù Thẩm Thủ Lễ đến cũng không giúp được gì, có khi còn gây thêm phiền phức, cho nên Thẩm Thủ Nghĩa vì không muốn tạo thêm rắc rối cho bản thân, cho nên cũng không nói gì, mặc kệ việc của hắn ta.
Do đó, không ai biết gì về việc Thẩm Thủ Lễ bỏ bê công việc không làm.
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Thủ Lễ, tri huyện lập tức hiểu đại khái sự việc, trong lòng lập tức cảm thấy không vui, tên Thẩm Thủ Lễ này thật sự là đồ bất tài vô dụng, ngay cả tầm nhìn cũng không có, thật sự khiến ông ta hối hận muốn c.h.ế.t mà!
Xem ra, người này không dùng được rồi, nếu không đến một lúc nào đó sẽ gây mâu thuẫn cho quan hệ giữa ông ta và Trung Nghĩa bá, như vậy thì mất được hơn nhiều.
"Nếu đúng như vậy thì ngươi cũng nên biết chuyện dong riềng là giống cây chịu hạn tốt, hơn nữa rất dễ trồng, cho nên nơi trồng những cây dong riềng này đều ở những nơi sườn núi tương đối cao và cần cỗi."
Nghĩ đến đây, tri huyện lập tức lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Thủ Lễ nói: "Bởi vậy những ruộng dong riềng này về cơ bản đều không bị ngập trong nước, hơn nữa dong riềng mọc ở dưới đất, bên ngoài có một lớp rễ bảo vệ, cho dù có bị ngập trong nước, nhưng chỉ hai ngày thì cũng không bị tổn thất gì nhiều."
"Hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-857.html.]
Nghe vậy, Thẩm Thủ Lễ lúc này hoàn toàn kinh sợ há hốc mồm, trong lòng nhất thời cảm thấy cực kỳ hối hận, vì muốn gây khó dễ cho Thẩm Thủ Nghĩa, hắn ta lại không ngờ sẽ lấy đá đập chân mình như vậy.
"Đúng vậy, huyện thừa đại nhân, ta hy vọng ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại không biết một chút gì về những chuyện này vậy?"
Bên cạnh là một người sớm đã cảm thấy khó chịu với loại người đã đi cửa sau lại còn tỏ ra thanh cao ngạo mạn như Thẩm Thủ Lễ, bây giờ thấy hắn ta gặp khó khăn, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội gây khó dễ cho Thẩm Thủ Lễ.
"Hạ... Hạ quan..."
Nghe vậy, Thẩm Thủ Lễ không nói được lời nào, nhìn sắc mặt âm trầm của tri huyện, mồ hôi trên trán hắn ta túa ra như mưa.
"Tước gia, ngài cảm thấy việc này nên xử lý như thế nào?"
Sau khi khiển trách Thẩm Thủ Lễ xong, tri huyện lập tức nở nụ cười nhìn về phía Thẩm Thủ Nghĩa, ông ta muốn xem thái độ của Thẩm Thủ Nghĩa, nếu như Thẩm Thủ Nghĩa không thích Thẩm Thủ Lễ, ông ta sẽ lập tức không chút do dự phán tội cho Thẩm Thủ Lễ.
Tuy nhiên, những gì tri huyện nhận được chỉ là sự im lặng của Thẩm Thủ Nghĩa.
Bởi vì công ơn nuôi dưỡng của Thẩm Trường Thanh, cho nên thái độ của Thẩm Thủ Nghĩa đối với Thẩm Thủ Lễ luôn rất khoan dung, dù sao hiện giờ Thẩm Thủ Lễ là người duy nhất có tiền đồ hứa hẹn của nhà chính nhà họ Thẩm.
Nhưng mà đối với sự khoan dung của ông ấy, những người nhà chính hình như không nhìn thấy được, ngược lại thường xuyên hãm hại ông ấy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Thủ Nghĩa cảm thấy rất buồn khổ, ông ấy không biết bản thân còn có bao nhiêu kiên nhẫn với những người ở nhà chính nữa, ông ấy thật sự không muốn ra tay với con cháu của Thẩm Trường Thanh.
Thẩm Thủ Lễ hoàn toàn không hiểu được những suy nghĩ trong lòng Thẩm Thủ Nghĩa, nhìn thấy thái độ tôn trọng hoàn toàn khác của tri huyện đối với Thẩm Thủ Nghĩa, trong lòng Thẩm Thủ Lễ cảm thấy không cam lòng và ghen tị, bây giờ nhìn Thẩm Thủ Nghĩa giữ im lặng như vậy, không có ý muốn nói đỡ cho hắn ta, trong lòng hắn ta càng cảm thấy hối hận không thôi.