Sắp đến giữa tháng chín, đột nhiên triều đình hạ thánh dụ. Trong cung, Diêm mỹ nhân mang thai, thiên hiển di tượng, Thiên Giám tiên đoán thai  chính là long tử.
Thánh thượng   thì cực kỳ vui mừng nên lấy ngày mùng năm tháng mười hai năm nay mở ân khoa, lấy đó  ăn mừng.
Tin tức    tung , các phương đều xôn xao.
Chúng thí sinh   nội tình, tất nhiên vẫn vui mừng  thôi vì  mở thêm ân khoa nhưng    nội tình  chỉ  nhao nhao mắng chửi mười tám đời tổ tông mấy  Diêm Tùng.
Bọn họ   mù lòa,     tình hình sức khỏe hiện nay của đương kim thánh thượng, nếu thật sự  chuyện như  thì  mang thai cũng  đến lượt  Diêm thị, vì  Diêm Tùng lòng lang  thú  rõ rành rành, ai ai cũng . Hơn nữa cho dù Diêm mỹ nhân   mang nam thai thì ông  vẫn  cách biến nó thành nam thai.
Chương Châu, Trung Nghĩa bá phủ.
"Chẳng   sức khỏe đương kim thánh thượng  , tuổi tác  cao ?"
Trong Thẩm gia,   đều đang chuẩn  đồ đạc cho Thẩm Kỳ Viễn.
Vốn dĩ với ân khoa  ,   ở Thẩm gia    cho  tham gia, dù  Thẩm Kỳ Viễn cũng chỉ mới mười ba tuổi, chờ thêm mấy năm nữa cũng  muộn. Mà sang năm chính là kỳ thi hương chính khoa, chẳng qua cũng  đến một năm nữa mà thôi, thế nhưng Thẩm Kỳ Viễn  kiên quyết   nên   chỉ  thể đồng ý với .
"Cũng     chuyện ngọc trai già sinh châu, vị hoàng thượng  còn là chân long thiên tử, đương nhiên  tài giỏi hơn những phàm nhân như chúng ."
Quang Tử  một bên ,  mặt  nở nụ  bỉ ổi.
"Được ! Hoàng thượng   để các ngươi tùy tiện nghị luận. Yên lặng thu xếp đồ đạc,  nên ăn  lung tung." Lâm Bác Văn  vui .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-823.html.]
"Vâng."
Nghe Lâm Bác Văn , Thẩm Kỳ Viễn và Thẩm Bích Thấm    tiếp tục thu dọn.
Dù họ   cụ thể về tình hình triều chính hiện nay thế nào nhưng   thấy  mang thai là Diêm mỹ nhân thì  đoán   ít bí mật bên trong .
Quả nhiên Diêm Tùng  thủ đoạn cao siêu, cũng   cuối cùng kết quả sẽ thế nào, dù  cũng dính dáng đến lợi ích của  ít , đứa nhỏ   thể sinh    cũng còn khó . "Ngũ tiểu thư, tại hạ  chuẩn  xong"
Chờ Thẩm Kỳ Viễn  thu dọn xong, cha con Trần Chấn Long  vác túi hành lý của  đến nơi.
"Trần , thật sự  tham gia tham gia thi hương ?" Thẩm Bích Thẩm cảm thấy tiếc nuối, nàng  Trần Chấn Long xác nhận  một  nữa.
Vốn dĩ vì  tham gia kỳ thi hương nên  mới đến phủ Phúc Châu, Thẩm Bích Thấm cũng  khuyên Trần Chấn Long  theo và cùng tham gia thi cử,  lẽ  thể  tròn điều tiếc nuối năm đó nhưng Trần Chấn Long  từ chối.
"Ngũ tiểu thư, tại hạ    rõ ràng, tại hạ   còn cách nào nghĩ về khoa cử nữa, bây giờ chỉ một lòng  hỗ trợ Thẩm Ký mở  một vùng đất mới ở Phúc Châu, ngoài  cũng  cho Luân Nhi  một cuộc sống  hơn.”
Trần Chấn Long mỉm mười,     vỗ  lưng Trần Kinh Luân  bên cạnh , : "Còn về phần khoa cử,   tại hạ sẽ tùy theo ý Luân Nhi, nếu  ưa thích tại hạ sẽ ủng hộ, nếu  thích, tại hạ cũng  bắt buộc . Sống một đời chỉ mong  sống thoải mái, tự do tự tại mới là điều quan trọng nhất."
Trải qua một  biến đổi của cuộc đời, bây giờ suy nghĩ của Trần Chấn Long   còn chật hẹp như   nữa, tác phong  việc của  cũng thoải mái hơn  ít.
"Nếu   kiên trì như   cũng  miễn cưỡng . Chuyện ở phủ Phúc Châu bên   nhờ cậy  ." Thẩm Bích Thấm trịnh trọng , nàng cũng  lễ với Trần Chấn Long.
"Tiểu thư  cần thiết  như !"