Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 784
Cập nhật lúc: 2024-10-02 08:13:43
Lượt xem: 57
Nhìn thấy lão phụ thân nhà mình hơi luống cuống tay chân, ba hài tử đều âm thầm cười trộm trong lòng mình, chỉ là trên mặt vẫn biểu hiện vẻ ngoan ngoãn, hiếu lễ, tất cả đều bước lên cung kính hành lễ.
"Ừ, không tệ. Ngẩng đầu lên cho ta nhìn thử!"
Thấy ba hài tử đều vô cùng điềm tĩnh, ngược lại không hề giống con cháu các nông hộ thông thường nên Đàm Cẩn cũng cảm thấy hào hứng hơn.
"Vâng."
Ba người nghe vậy thì chậm rãi ngẩng đầu lên, tuy nhiên tất cả đều hơi rủ mắt xuống mà không nhìn thẳng Đàm Cẩn.
"Xoảng…”
"Đây là..."
Khi ba người ngẩng đầu lên, không chỉ Đàm Cẩn mà cả Mẫu Bân cũng giật mình đứng bật dậy, vì vậy đã đánh rơi chén trà trong tay xuống đất.
"Hoàng... Hoàng..."
Đàm Cẩn nhìn chằm chằm vào Thẩm Kỳ Viễn mà mặt mày đều chấn động.
"Đàm công công." Mẫu Bân kịp thời phản ứng, ông ấy vội bước lên giật tay áo Đàm Cẩn.
"A, khụ khụ. Là... Là... Ta thất thế."
Lúc này Đàm Cẩn mới dần tỉnh táo lại, trên mặt ông ấy không còn vẻ ung dung và lạnh lùng như trước nữa: "Trung Nghĩa bá thật sự có lỗi, ta nhớ mình còn có việc chưa kịp xử lý. Ta phải cáo từ trước"
Vừa dứt lời ông ấy đã vội rời khỏi Thẩm gia, Mẫu Bân cũng nhìn kỹ Thẩm Kỳ Viễn hơn, sau đó mới bước nhanh rời đi.
"Chuyện này..."
Thấy hai nhân vật lớn đều đã rời đi, các quan viên khác cũng không tiếp tục ở lại nữa mà nhao nhao cáo từ rời đi theo.
"Phụ thân, chuyện gì vậy?" Thẩm Kỳ Viễn mờ mịt nhìn phụ thân mình. Tuy hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn biết chắc chắn do hắn mà ra.
Vừa rồi rõ ràng Đàm Cẩn và Mẫu Bân nhìn thấy hắn mới thất thổ.
"Ngũ muội, muội nghĩ đến cái gì rồi?" Thấy dáng vẻ Thẩm Bích Thẩm như có điều suy nghĩ, Thẩm Kỳ Viễn và Thẩm Trí Viễn đều mở miệng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-784.html.]
"A, không, muội đang suy nghĩ đến chuyện khác. Muội làm sao biết được đại nhân suy nghĩ cái gì, nói không chừng thật sự có chuyện gấp nên phải rời đi."
Thẩm Bích Thẩm vừa cười vừa nói nhưng nụ cười kia rõ ràng chỉ cho có lệ.
Hoàng... Hoàng gì?
Thẩm Bích Thấm vẫn luôn nghĩ về câu nói đó, cả Mẫu Bân và Đàm Cẩn đều là những nhân vật lớn từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, điều gì đã khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ đến vậy?
Nhịp tim của Thẩm Bích Thẩm càng ngày đập càng nhanh, nàng biết mình không nên suy nghĩ lung tung, nhưng mà chuyện phong tước vị này thật sự vượt quá công lao!
Một bên khác, Đàm Cẩn vội vàng rời đi, trong lòng ông ta lại đang dấy lên một cơn giông bão!
Giống, thật sự là quá giống!
Đứa trẻ đó, cực kỳ giống với dáng vẻ thời niên thiếu của Hoàng Thượng!
Chiếu chỉ phong tước, còn để Mẫu Bân tự mình đến đây, chẳng lẽ... Chẳng lẽ người tên Thẩm Thủ Nghĩa kia thật sự là...
"Đúng rồi! Thường Mậu, cực kỳ giống Thường Mậu!"
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Đàm Cẩn nhất thời trở nên tái nhợt: "Chẳng lẽ hắn ta thật sự là Đại hoàng tử bị mất tích năm đó sao? Nếu là như vậy, vậy... vậy thì tất cả kế hoạch của Yến Vương đều phải sôi hỏng bỏng không hết rồi sao!"
Không được!
Ông ta phải quay về, phải lập tức quay về kinh thành!
Nghĩ đến đây, Đàm Cẩn cũng không ở lại, cũng không cùng Mẫu Bân chào hỏi gì, lập tức dẫn theo người đi đến bến tàu, trở về kinh thành.
Một bên khác, Mẫu Bân lại đi đến huyện nha.
"Hạ quan kính chào chỉ huy sứ đại nhân!" Nhìn thấy Mẫu Bân đến đây, ban đầu Phương tri huyện còn cho rằng món quà kia của mình đã phát huy tác dụng, vội vàng vui mừng tiến lên hành lễ.
"Ừm, đứng dậy đi."
Sau khi ngồi xuống ghế ở chính đường, Mẫu Bân khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó mới chậm rãi nói: "Lần này chuyện dong riềng, Hoàng Thượng rất đỗi vui mừng, biết được năm nay chính là năm đánh giá hết nhiệm kỳ của ngươi, cho nên đã cố ý dặn dò ta đánh giá thành tích lần này của ngươi là có năng lực (*xứng đáng với chức vụ)."
"Thật sao ạ, tạ ân điển của Hoàng Thượng, tạ Mẫu đại nhân!" Nghe vậy, Phương tri huyện hơi sững sờ một chút, sau đó vẻ mặt mừng rỡ như điên, quỳ xuống dập đầu tạ ơn với Mẫu Bân.
Khảo mãn (*Lần đánh giá hết nhiệm kỳ của quan viên thời xưa), dựa vào thành tích trong nhiệm kỳ để ban phát bổng lộc, tức là kỳ khảo hạch cho các quan viên trong nhiệm kỳ của mình, ba năm khảo một lần, ba lần khảo đều được đánh giá tốt.