Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 754
Cập nhật lúc: 2024-09-29 16:36:32
Lượt xem: 54
Thuyền viên kia vừa dứt lời, mọi người đều lên tiếng phụ họa theo.
Tất cả mọi người đều hiểu chuyện, họ biết rằng nếu tiết lộ chuyện này ra ngoài sẽ không có gì tốt cho họ, huống hồ họ còn cầm lấy không ít phí bịt miệng từ chỗ Thẩm Bích Thấm, nếu để lộ tin tức này ra ngoài, đến lúc đó người chịu đau đớn mới chính là họ.
"Ừm, ta cũng cảm thấy đoạn đường này cực kỳ thuận lợi!"
Thấy mọi người đã thức thời như vậy, Thẩm Bích Thẩm vô cùng hài lòng, nàng mỉm cười nhìn Lý Ngôn Sanh nói: "Tử Hinh ca, chờ mọi người lĩnh bạc xong, huynh hãy xem vết thương của họ, tuyệt đối đừng để bị nhiễm trùng.
"Ừm, ta đã biết." Lý Ngôn Sanh mỉm cười, gật đầu.
"Đa tạ cô nương!" Nghe Thẩm Bích Thấm dặn dò Lý Ngôn Sanh hỗ trợ trị thương, mọi người vội vàng nói cảm ơn một trận nữa.
Bởi vì Thẩm Bích Thấm đã dựng lá cờ quan viên hải đạo Phúc Kiến nên đường đi vô cùng thuận lợi, cho dù có thủy quân phụ trách kiểm tra nhìn thấy cũng nhao nhao tránh đường cho họ qua mà không dám bước lên ngăn cản.
Hai ngày sau đó họ đã thuận lợi về đến Nguyệt Cảng.
Để Lưu Trường Phúc tiếp tục dẫn đội thuyền chở hàng và các thuyền viên đi theo Bắc Khê về dịch trạm Giang Đông, Thẩm Bích Thấm thì đi theo Lý Ngôn Sanh và các hộ vệ ở lại vận chuyển hàng hóa.
Trùng hợp là Thẩm Bích Thẩm đã mua ngõ hẻm nghỉ chân ở đây, tuy còn chưa sửa chữa lại nhưng bên trong có không ít phòng ốc hoàn hảo nên mọi người tạm thời cất hết hàng hóa trên con thuyền buồm cổ kia ở đây.
"Cô nương, tiêu nhân tên là Trư Tam Nhi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-754.html.]
Mạng lưới tình báo của Quang Tử trải rộng khắp phủ Chương Châu nên một nơi có sản nghiệp của nhà mình như Nguyệt Cảng lại càng không ngoại lệ, thấy Thẩm Bích Thấm vừa đến, lập tức có một thành viên Cái Bang đến đón nàng.
"Ừm, bên kia ta có hàng hóa không ít, ngươi gọi một số huynh đệ đến giúp, tạm thời cất hàng hóa vào những phòng ốc còn trống trong hẻm." Thẩm Bích Thấm dặn dò Trư Tam Nhi.
"Đặt trong hẻm? Cô nương chờ một lát, ngõ hẻm bây giờ đã bị nhiều lưu dân chiếm chỗ, tiểu nhân lập tức gọi người đến đuổi lưu dân đi." Vừa nghe Thẩm Bích Thấm dặn Trư Tam Nhi đã thay đổi sắc mặt, hắn quay người muốn chạy đi thông báo ngay.
"Chờ đã!"
Nghe Tru Tam Nhi nói mấy người đó là lưu dân, Thẩm Bích Thẩm không khỏi nhíu mày: "Những người này không nhà để về, rất đáng thương! Chúng ta cũng chỉ tạm thời đặt một số hàng hóa, ngày mai lại lập tức chở đi nên chỉ muốn họ chuyển chỗ một chút cho đường ra vào thuận tiện hơn, không cần đuổi họ đi đâu."
"Cô nương quả nhiên lương thiện, tiểu nhân hiểu rồi."
Thật ra mấy người Trư Tam Nhi vẫn một mực ở tạm trong ngõ hẻm, sở dĩ họ vẫn không đuổi các lưu dân đi cũng vì cảm thấy lưu dân đáng thương, tất cả bọn họ đều không có chỗ để đi, đều cùng chung cảnh ngộ nên bây giờ nghe Thẩm Bích Thấm nói thế này, trong lòng hắn vô cùng cảm tạ nàng.
Rất nhanh sau đó Trư Tam Nhi dẫn theo một đoàn người đến, trong đó có các thanh niên dáng người rất cường tráng nhưng y phục trên người thì vô cùng rách rưới, nhìn không giống người của Cái Bang lắm.
"Cô nương, họ muốn cảm tạ cô nương đã cho chỗ ở nên đặc biệt đến đây giúp đỡ, báo đáp cô nương." Trư Tam Nhi chỉ một đám thanh niên sau lưng mình nói.
Mọi người nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm đúng là đông gia hiền lành như trong truyền thuyết nên vội vã hành lễ, nói tạ ơn.
"Các vị khách sáo quá! Nếu đã như vậy, đành phải làm phiền chư vị rồi."
Nhìn những người chất phác này, Thẩm Bích Thấm rất xúc động, chỉ là với thế đạo như hiện tại, phàm là người có ý tưởng, phần lớn đều xuống biển làm hải tặc nên chỉ còn lại những người thành thật ở đây.