Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 726
Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:42:20
Lượt xem: 70
Lúc hai người họ ở chung một chỗ tuy không ngọt ngào như những đôi tình nhân khác nhưng họ vẫn cực kỳ yêu thích cảm giác làm bạn với nhau, dù không nói lời nào, cho dù cả ngày chỉ ngồi cùng một chỗ, im lặng đọc sách cũng cảm nhận được sự hạnh phúc và cảm giác an tâm mà khó tả thành lời được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Bích Thẩm cho rằng có lẽ đây chính là cảm giác của cuộc sống bình yên.
Dòng nước nhỏ dài không quá ướt át không quá khô cạn, ngày tháng nhẹ nhàng như bông khiến lòng người cảm thấy bình yên.
Đột nhiên Thẩm Bích Thẩm phát hiện mình rất nhớ Mộ Dung Húc, nàng có một loại xúc động muốn đến gần hắn, chỉ tiếc rằng bây giờ Thẩm gia đang vào giai đoạn phát triển cấp tốc.
Nàng bận rộn căn bản không thoát ra được, xem ra chỉ có thể chờ đợi qua một thời gian nữa rồi lại tính.
Mười chính tháng bảy, làm lễ nạp thái(*), gả cưới.
(*) Nạp thái: Một trong sáu nghi thức của lễ cưới cổ xưa.
Hôm nay là ngày Thẩm Bích Tuyết và Lâm Chấn thành hôn.
Lâm Chấn cưới vợ nên không có đạo lý phải tiếp tục ở lại Thẩm gia, bây giờ hắn phải xuất phát từ thôn Khoa Sơn đến Thẩm gia đón dâu.
Trước đó vì Lâm Bác Văn đã đồng ý xây dựng đền thờ tam nguyên cập đệ (*) ở thôn Khoa Sơn, tri huyện Trường Thái đã làm chủ trả lại ngôi nhà của Lâm Bác Văn trước đây bị Lâm Xuân chiếm lấy làm quà mừng cho Lâm Chấn.
(*)Tam nguyên cập đệ: Ngươi đứng đầu liên tiếp ba cuộc thi thi hương, thi hội, thi đình.
Trước đó Thẩm gia đã sửa chữa lại tất cả từ trong ra ngoài ngôi nhà kia một lần, đồng thời cũng xây rộng hơn, bây giờ đã trở thành một tòa nhà có hai trạch viện, đủ cho phu thê hai người ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-726.html.]
Còn về đồ cưới, Thẩm Bích Thấm đã thực hiện theo lời hứa năm đó, nàng đã chuẩn bị đồ cưới cực kỳ phong phú.
Mũ phượng, khăn quàng vai, giường, bàn, đồ dùng, hòm xiềng, đệm chăn, trân châu bảo bối vô cùng đầy đủ, tất cả những đồ dùng cần thiết hàng ngày đều không thiếu món nào, tổng cộng có đến sáu mươi bốn gánh đồ cưới.
Vào thời này, một gia đình bình thường ở Nam Minh cũng chỉ chuẩn bị hơn mười gánh đồ cưới, nhà giàu có hơn nhiều nhất cũng bốn mươi tám gánh, sáu mươi bốn gánh đồ cưới thế này đã vô cùng nở mày nở mặt.
Cứ hai người gánh một gánh đồ cưới tạo thành một hàng dài đến cổng thôn, nói mười dặm đồ cưới đỏ rực cũng không phải miêu tả khoa trương.
Phô trương thế này đương nhiên khiến vô số người không ngừng hâm mộ, càng khiến một số người vốn dĩ muốn chế giễu phải bị vả mặt.
Thẩm gia đúng là bất hiển sơn bất lộ thủy(*), không ngờ tài sản lại phong phú như vậy, khó trách có thể lung lạc được hai nữ tế trạng nguyên.
(*) Bất hiển sơn bất lộ thủy: Hành động và lời nói khiêm tốn, kín đáo, không lộ ra ngoài.
"Nhị tỷ, trong thôn trang có ngàn mẫu ruộng tốt, còn có hai phần hoa hồng ở Thẩm Ký, muội và phụ mẫu đã thương lương và quyết định đưa cho tỷ." Đợi Thẩm Bích Tuyết đã mặc xong trang phục, Thẩm Bích Thẩm mới khẽ cười, đi từ bên ngoài vào.
"Không được. Ngũ muội, đó đều do muội vất vả tạo dựng lên, tỷ đã lấy nhiều rồi, không thể đụng đến phần ruộng đất này nữa." Nghe vậy Thẩm Bích Tuyết giật mình, nàng không nói hai lời đã lắc đầu liên tục.
"Vậy không được, tỷ phải nhận lấy. Thẩm gia nhị cô nương thành thân, đồ cưới làm sao có thể ít?"
Thẩm Bích Thấm bước đến, nhét hộp gấm vào tay Thẩm Bích Tuyết: "Vốn dĩ phải cho tỷ một cửa hàng nhưng bây giờ Thẩm gia chúng ta đang áp dụng hình thức kinh doanh cửa hàng liên kết với nhau, còn chưa mở chi nhánh nên chỉ có thể phân hoa hồng cho tỷ, như vậy đã thiệt thòi cho tỷ rồi."
"Làm... Làm sao lại thiệt thòi? Ngũ muội, muội vì ta làm nhiều việc rồi, tỷ làm sao có thể lấy thêm nhiều đồ trong nhà như vậy." Vành mắt Thẩm Bích Tuyết đã đỏ hoe.
Lúc này nàng không khỏi nhớ đến những lời Thẩm Bích Thẩm đã nói với nàng vào năm đó. Nở mày nở mặt mà gả đi...