Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 682
Cập nhật lúc: 2024-09-25 10:42:41
Lượt xem: 74
Cho dù Thẩm Trí Viễn có trưởng thành đến đâu thì suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên mới mười ba tuổi, hiện tại hắn dám ngang bướng, ương ngạnh như vậy cũng chỉ là bởi vì mọi người trong nhà họ Thẩm nuông chiều dung túng hắn mà thôi, nếu như có một ngày, cái nhà này chỉ còn lại một mình hắn, hắn mới có thể hiểu được cái gì mới là thật sự tuyệt vọng.
Nếu như hiện tại hắn không có chỗ để ở, không có người cho hắn ăn cơm, lúc đói rét khổ sở, hắn còn sẽ ngồi chờ c.h.ế.t như vậy sao, sẽ không, vì có thể sống sót, cho dù là phải đi ăn xin hắn cũng phải vực dậy tinh thần của mình.
Con người sống trên đời này, nhất định phải được đến một ít, mất đi một ít, nếu chỉ vì một lần suy sụp thất bại mà không gượng dậy nổi, còn đòi sống đòi chết, như vậy thực sự quá vô dụng.
Quan trọng nhất là tình hình của Thẩm Ký hiện tại đang khá vi diệu, đứng ở vị trí không trên không dưới, nếu như không phải sau lưng còn có Quý phủ ủng hộ, chắc chắn đã sớm bị người ta chia năm xẻ bảy rồi, nhưng việc Quý Tư Linh phải tiến cung cũng khiến cho nàng thấy rõ một chuyện, hiện tại tình hình của phủ Trấn Viễn Hầu trên triều đình chỉ e cũng đang gặp khó khăn, nàng phải nghĩ đến đường lui khác cho Thẩm Kỳ.
Thời gian rất nhanh đã đến ngày đông chí, nhà nào nhà nấy đang nấu bánh trôi, mùi hương thơm ngào ngạt quen thuộc bay khắp thôn Thẩm gia.
"Viu..."
Cho dù thời tiết có lạnh đến đâu, Thẩm Bích Thấm vẫn giữ thói quen canh năm dậy để luyện tập b.ắ.n cung.
Theo cách nói ở Chương Châu, sau khi đông chí đi qua, tương đương với việc lớn hơn một tuổi, Thẩm Bích Thấm mười hai tuổi đã bắt đầu phát dục, bộ n.g.ự.c bằng phẳng trước đây đã xuất hiện sự phập phồng, chiều cao cũng đã vượt lên 1m65, khoác trên người kính trang (*trang phục gọn, nhẹ, dùng để tập võ, chiến đấu), đứng trong làn gió lạnh trông oai ùng anh dũng, phong hoa tuyệt đại.
Bạch Quỳnh ngẩng cao cổ, đứng trên hành lang, trong khi Bạch Giác dựa người vào trong cánh chim của nó, còn thỉnh thoảng dùng mỏ của mình để tỉa lông cho Bạch Quỳnh, nếu ai không biết nhất định cho rằng Bạch Giác mới là thư (*chim cái), Bạch Giác lạnh lùng khó gần khi ở bên cạnh Bạch Quỳnh lập tức biến thành nhiễu chỉ nhu (*mềm dẻo đến mức có thể quấn quanh đầu ngón tay, ý nói Bạch Giác ở trước mặt Bạch Quỳnh bỗng trở nên dịu dàng nghe lời).
Bạch Quỳnh đã trở lại vào ba ngày trước, trong thư Mộ Dung Húc nói rằng hắn và Lâm Chấn đã an toàn đến kinh thành, bây giờ đang chuẩn bị cho kỳ thi, cũng tiện thể nói một số những chuyện đã nghe và nhìn thấy, Thát Tử ở phía bắc thường xuyên tấn công biên giới, cuộc sống của bá tánh ở nơi đó cực kỳ khó khăn, có rất nhiều người tị nạn từ Liêu Đông đã c.h.ế.t cóng ở trên đường phố.
Tháng 11, phía Bắc đã bắt đầu có tuyết rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-682.html.]
Nhìn thấy nội dung trong bức thư, Thẩm Bích Thẩm không khỏi có chút thổn thức, bên trên có rất nhiều nhân vật lớn che giấu, tin tức không được phép tùy tiện tiết lộ ra ngoài, những người dân nhỏ bé như bọn họ chỉ cần có cơm ăn áo mặc, thì sẽ không suy nghĩ nhiều về những chuyện này, bởi vì tình hình ở phía Nam vẫn tương đối ổn định, nhưng chỉ sợ sự yên ổn này sẽ không kéo dài bao lâu nữa.
"Viu..."
Nghĩ đến những nội dung trong bức thư, trong lòng Thẩm Bích Thẩm không khỏi dâng lên sự lạnh lùng, một tia nội lực yếu ớt theo mũi tên bay vút ra, lại trực tiếp xuyên thủng tấm bia, gắn chặt trên ván cửa.
"Răng rắc..."
Cùng lúc đó cái cung trong tay nàng cũng đồng thời bị gãy.
"Á..."
Chuyện đột nhiên xảy ra khiến Thẩm Bích Thẩm không hề đề phòng gì, bàn tay trực tiếp bị gai tre cắt thành một đường, m.á.u chảy đầm đìa.
"Cô nương, người không sao chứ không?" Thấy cảnh này, Phong Ngâm đứng bên cạnh sợ hãi hét lên, sau đó vội vàng chạy đến hỏi thăm tình huống.
"Không sao, chỉ là không biết vì sao cái cung tên này đột nhiên bị gãy."
Mặc dù bị thương, nhưng trong lòng của Thẩm Bích Thấm lại vô cùng kích động, bởi vì vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác được một luồng nội lực tràn ra từ trong đan điền của mình, đoán chừng là do nàng không kiểm soát được nội lực mới khiến cho cây cung bị gãy.
Thật tốt quá, nội lực mà nàng khổ luyện hơn nửa năm cuối cùng cũng có kết quả!