" , ngươi xem đại phu còn trẻ tuổi như ,  lẽ còn  đến hai mươi, thật sự  chữa bệnh ?"
"Ta thấy cũng chỉ là  quá lên mà thôi."
“...”
Hảo cảm thì hảo cảm nhưng với niên kỷ của Lý Ngôn Sanh vẫn khiến nhiều  châu đầu bắt đầu bàn tán nghị luận, dù động lòng nhưng nhiều hơn vẫn là nghi ngờ.
"Khụ, các vị  lão phu  một lời."
Thấy thế , Trần đại phu lập tức  , ông  vuốt râu, mỉm  : "Lão phu dám bảo đảm, tuy Lý đại phu còn trẻ tuổi nhưng tuyệt đối là một vị  y thuật xuất sắc, ông chủ Thẩm  là  thích  việc thiện nên mới cho   một cơ hội chữa bệnh miễn phí,   tuyệt đối đừng bỏ qua cơ hội thế !"
"Ôi, đây   Trần đại phu   nhận thánh chỉ  đây ?"
" , chính là Trần đại phu!"
"Trần đại phu   như ,  thấy y thuật của vị tiểu đại phu  chắc chắn  tệ!"
" đúng đúng! Ta  một bằng hữu  bênh sáu bảy năm nay cũng  đỡ, đợi lát nữa sẽ bảo  đến thử."
"Hài tử nhà   bệnh, vốn nghĩ chịu đựng mấy ngày sẽ đỡ nhưng nếu chữa bệnh từ thiện, một lát nữa  sẽ đưa hài tử nhà  đến"
"Ôi, các ngươi  thấy đại phu   tuấn tú ? Nếu là chữa bệnh từ thiện, nô gia mặc kệ   bệnh  , đợi lát nữa   để  khám bệnh mới "
" ,  giống như thần tiên , cũng    thành  , lát nữa nô gia cũng  hỏi thăm thử."
Y quán mới mở nên ít nhiều gì cũng nhận lấy một  nghi ngờ của  , bây giờ Trần đại phu    lên tiếng khiến niềm tin của   dành cho Thần Nông các  tăng lên bảy tám phần,  một    lập tức bước    chữa bệnh từ thiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-668.html.]
Vấn đề khó khăn nhất   giải quyết, Thẩm Bích Thấm cũng thở phào nhẹ nhõm. Qua  thời gian  y thuật của Lý Ngôn Sanh   Trần đại phu chứng thực tuyệt đối danh xứng với thực, chỉ là    danh tiếng nên chỉ cần phá  dư luận,   chuyện  ăn ở y quán chắc chắn  thể  định.
"Thấm Nhi."
Thẩm Bích Thẩm đang định   y quán hỗ trợ nhưng  thấy Quý Tư Linh và nha    của nàng   tới: "Chúc mừng   mở cửa hàng mới!"
"Cảm ơn tỷ!  tỉ  đến đây    sớm, phụ    đưa   nhập tiệc rượu ." Thẩm Bích Thẩm khẽ  : "Bây giờ đến đó chỉ sợ  tàn tiệc ."
"Ta chỉ đến  chúc mừng  một tiếng, tiệc rượu thì  cần . Trừ chuyện    còn một chuyện   với ."
Quý Tư Linh kéo tay Thẩm Bích Thấm, trong mắt nàng  lộ vẻ buồn bã: "Lần   đến để từ giã với . "Ồ, tỷ  sắp đến kinh thành đón tết  ? Vậy định bao giờ trở về đây?" Nghe  Thẩm Bích Thẩm cũng thoải mái hỏi. Thượng kinh chúc tết dường như  là thông lệ hàng năm của   trong Quý phủ nên nàng cảm thấy   gì lạ.
"Ta sẽ  trở về nữa."
Vành mắt Quý Tư Linh đỏ lên, nàng  khẽ lắc đầu: "Tháng hai sang năm  sẽ nhập cung.
"Nhập cung?"
Nghe  hai mắt Thẩm Bích Thẩm chợt mở to lên, nàng lập tức bắt lấy tay Quý Tư Linh, vội vàng hỏi: "Linh Nhi, tỷ đừng đùa với ! Nhập cung    cái mà  đang nghĩ đến đúng ?"
"Tháng ba năm  chính là kỳ tuyển tú ba năm một ." Quý Tư Linh nghẹn ngào .
"Vì ? Với  phận và địa vị của tỷ chẳng   cần tham gia tuyển tú ? Tỷ cũng    ham vinh hoa phú quý. Cho dù là  xuyên việt, Thẩm Bích Thẩm cũng  rõ bên trong bức tường đỏ  là nơi tàn khốc thế nào, Quý Tư Linh là một cô nương đơn thuần, để nàng    nơi như thế,  thể nghĩ  nàng  sẽ  đối mặt với những cuộc chiến tàn khốc thế nào.
"Thân phận, địa vị...
Nói đến đây, Quý Tư Linh  nhịn  mà rơi nước mắt, nàng  nức nở :
"Muội thông minh như  hẳn  đến cái gì gọi là  bất do kỷ, nội tình cụ thể thế nào thì   thể  cho   nhưng cũng bởi vì  họ Quý nên mới   sự lựa chọn nào khác.