Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-07-25 18:57:08
Lượt xem: 122
"Thấm Nhi, hu hu, con không sao rồi, thật sự tốt quá, thật sự tốt quá."
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, Thẩm Lâm thị lập tức ôm lấy nàng khóc lóc thảm thiết, mãi một lúc lâu sau mới dừng lại, nhìn thấy vết xước trên mặt của Thẩm Bích Thẩm, bà ấy nói: "Sao Minh Xuyên có thể tàn nhẫn như vậy chứ, sao nó có thể ra tay tàn độc như vậy chứ."
"Nương, con chỉ bị thương ngoài da thôi, trái lại là nương đó, đại phu nói sao?" Vẻ
mặt Thẩm Bích Thẩm tràn đầy sự quan tâm hỏi.
"Đại phu đều nói nương là do suy dinh dưỡng lâu ngày mới thành ra như vậy, cần phải an dưỡng thật tốt, nếu không sẽ để lại di chứng sau này." Thẩm Lâm thị còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Bích Tuyết đã lên tiếng trước.
"Tuyết Nhi."
Nghe được những gì Thẩm Bích Tuyết nói, Thẩm Lâm thị trách móc nhìn về phía nữ nhi của mình, không phải đã nói muốn giữ bí mật sau, sao lại nói hết ra như vậy.
"Nương, nương vẫn luôn không quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy, là người đều không chịu nổi! Cha, chúng ta phân gia đi, được không?" Lần này, người lên tiếng vậy mà lại là Thẩm Bích Tuyết.
Lúc này Thẩm Bích Thẩm mới để ý đến, tâm trạng của Thẩm Bích Tuyết hôm nay có chút khác lạ.
"Đại tỷ, có phải hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Thẩm Bích Thẩm kéo tay Thẩm Bích Tuyết nhẹ giọng hỏi.
"Tứ muội, muội có biết lúc muội vừa xảy ra chuyện, tỷ đã cầu xin đại bá nương đánh xe bò đi tìm cha vào núi cứu muội và tam đệ trước, nhưng bà nội và đại bá nương lại nói rằng tam đường ca bị dọa sợ, muốn đi mời đại phu cho hắn ta trước!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-65.html.]
Nói đến đây, hai mắt Thẩm Bích Tuyết đỏ ửng, nói: "Sau đó, nương đột nhiên ngất đi, một mình con không đủ sức, con vốn muốn nhờ bà nội giúp đỡ mang nương về nghỉ
ngơi, nhưng mà bà nội lại... Lại quát không cho con khóc, còn muốn con tự mình kéo nương cút ra khỏi sân nhà chính!"
"Đại tỷ, hôm nay tỷ đã vất vả rồi." Thẩm Bích Thấm có thể tưởng tượng ra được vào lúc đó, trong lòng Thẩm Bích Tuyết nhất định đã rất hoảng loạn và tuyệt vọng đến mức nào.
"Tuyết Nhi, đều là do nương quá vô dụng, khiến con phải chịu khổ rồi." Thẩm Lâm thị bước đến ôm Thẩm Bích Tuyết vào lòng, trên mặt tràn đầy áy náy và đau lòng, trong lòng cũng đã hoàn toàn thất vọng và nguội lạnh với tất cả những người ở chủ trạch rồi.
"Hu hu - nương, chúng ta phân gia được không? Cha, con gái cầu xin cha, chúng ta phân gia đi, hu hu -" Thẩm Bích Tuyết nhào vào lòng của Thẩm Lâm thị, không nhịn được bật khóc nữa no.
Hiện tại nàng ấy không chỉ cảm thấy thất vọng với nhà chính, mà còn cảm thấy sợ
hãi, khuôn mặt lạnh lùng vô tình kia của bà Thẩm cứ liên tục hiện lên trong tâm trí nàng
ấy, khiến nàng ấy cảm thấy cả người đều lạnh lẽo, luôn cảm thấy nếu như không rời khỏi mấy người đó, bản thân không biết lúc bảo sẽ bị mấy người họ hãm hại nữa.
"Tuyết Nhi à, bề trên vẫn còn sống mà muốn phân gia thì chính là tội bất hiếu, bà nội của con có lẽ chỉ là hơi hồ đồ một chút thôi, bà con sinh cha, nuôi nấng cha, mặc dù có chút bất công, nhưng người làm con như cha lại không thể bất hiếu được."
Vừa nghe đến phân gia, Thẩm Thủ Nghĩa phản ứng đầu tiên chính là phản đối.
"Cha, chúng ta hiếu thuận bề trên đúng là không có gì sai, nhưng giữa người với người đều nên tôn trọng nhau, có qua có lại, người xưa đều nói 'Phụ tử từ hiếu', vậy thì đầu tiên người làm cha phải là người cha hiền từ, yêu thương con cái, thì con cái sau này mới hiếu thuận, có lẽ bà nội là một người mẹ hiền yêu thương đại bá và tam thúc, nhưng đối với cha, cha có cảm nhận được chút tình mẹ nào không?" Thẩm Bích Thấm không tán thành nói.
Nghe được lời này của Thẩm Bích Thấm, Thẩm Thủ Nghĩa há miệng muốn nói gì, cuối cùng lại không nói ra thành lời.