Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 632
Cập nhật lúc: 2024-09-24 10:30:31
Lượt xem: 50
Lúc này hắn không còn vì Quý Tư Linh, lần đầu tiên hắn chân chính muốn làm gì đó vì muội muội mình.
Hắn muốn chứng minh hắn chính là ca ca, hắn có thể cho Thẩm Bích Thấm vinh diệu và vui vẻ mà nàng mong muốn.
"Vậy chúng ta đã nói rồi nhé!"
Thẩm Bích Thấm dứt lời đã chạy đến chỗ Thẩm Thủ Nghĩa, nàng duỗi ngón tay út ra nói: "Nào, chúng ta nghéo tay, người nào nuốt lời người đó chính là chó nhỏ."
"Được!"
Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú lộ ra ý cười dịu dàng, Thẩm Trí Viễn chậm rãi duỗi ngón tay út ra móc ngoéo với ngón tay út của nàng giao hẹn.
Sắp đến canh một, hai chiếc xe ngựa đúng hẹn đến trước nhà lao, rất nhanh sau đó bảy người từ trong nhà lao đi ra, lên xe ngựa và nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
"Cô nương, người đã được đưa về, ta tạm thời sắp xếp cho họ ở lại viên trang bên kia." Lưu Trường Phúc báo cáo lại với Thẩm Bích Thẩm.
"Thuốc và y phục đều chuẩn bị đầy đủ cho bọn hắn?" Nghe vậy, trên mặt Thẩm Bích Thấm hiện ý cười rất hài lòng.
"Vâng, đều được chuẩn bị đầy đủ theo lời cô nương dặn."
"Vậy là được rồi, vất vả cho ngươi rồi, ngươi mau về nghỉ ngơi đi!" Gật đầu, Thẩm Bích Thẩm phất tay để Lưu Trường Phúc rời đi.
"Soat..."
Trở vào phòng, Thẩm Bích Thẩm vừa thay y phục nàng đã nghe thấy tiếng mở cửa sổ quen thuộc, ngay lập tức ánh nến đã bị dập tắt, Thẩm Bích Thấm biết chuyện gì đã xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-632.html.]
Bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt nàng một lần nữa, ở trước cửa sổ vẫn là bộ y phục trắng như cũ, hắn chỉ đứng lẳng lặng như thế nhưng bóng lưng kia vẫn làm lộ ra phong thái tài hoa khiến chúng sinh điên đảo.
Dù đối phương là "quỷ" nhưng Thẩm Bích Thẩm không thể không thừa nhận,quỷ" này quả nhiên đẹp đến mức có thể diệt sạch nhân gian.
"Nghe nói hôm qua ngươi bị mai phục, có ổn không?" Người đến đi lại rất tự do, hắn ngồi xuống cạnh bàn, nhìn Thẩm Bích Thẩm, thản nhiên hỏi.
Chẳng biết vì sao, nhìn "quỷ phu" trước mặt mình, Thẩm Bích Thẩm lại cảm nhận được sự quen thuộc từ trên người hắn, dường như nàng đã từng nhìn thấy vẻ mặt thế này, thế nhưng đột nhiên nàng lại không nhớ ra.
"Ừm, cũng may còn có Liệt Diệm... À, Liệt Diệm chính là ngựa của ta, ngươi cũng biết đó, nó đã cứu ta.
Với "quỷ phu" này, Thẩm Bích Thấm đã không còn sợ hãi như lúc đầu nữa, nàng cũng ngồi vào cạnh bàn như hắn, nàng bình tĩnh kể lại chuyện xảy ra vào ngày hôm đó một lần nữa.
Nhưng sau đó Thẩm Bích Thấm nhớ lại, nụ hôn đầu của mình đã bị hắn cướp, hơn nữa hai người cũng đã đính hôn, hắn cũng được xem là người của mình, thật sự không có gì phải sợ. Còn nữa dường như đối phương không có thái độ thù địch với nàng, nếu đã như vậy sao không ở hòa bình ở chung với nhau.
"Ừm, những kẻ kia đã đối xử với ngươi như vậy, ngươi có cần ta giúp ngươi khiến bọn chúng biến mất vĩnh viễn không?"
Thẩm Bích Thấm nói xong, trong lòng lâm vào trạng thái yên tĩnh chỉ trong chốc lát, sau đó đổi phương cất tiếng nói trong trẻo của mình vang lên trong bóng đêm dằng dặc.
"Không cần."
Nghe vậy khóe miệng Thẩm Bích Thấm hơi co rút, nàng vội vàng lắc đầu, chỉ là trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, nàng biết đối phương muốn báo thù cho mình: "Ta tin ác hữu ác báo, không cần thiết làm ô nhiễm tay ngươi vì những kẻ cặn bã như vậy!"
Có đôi khi có một số việc không cần thiết phải so đo quá nhiều, nếu không thể tha thứ thì không cần nhìn đến là tốt nhất, những chuyện ăn miếng trả miếng, lấy m.á.u trả m.á.u sẽ chỉ khiến chính mình bị vẩy bẩn, khiến bản thân trở thành hạng người chính mình chán ghét.
"Được."
Nghe vậy Mộ Dung Húc hơi sững sờ nhưng sau đó trong mắt hắn hiện lên nụ cười rất thản nhiên.