"Ha,   bậy   thì đến công đường đối chất sẽ ." Ngô Lạt Tử   xong  tức giận, lạnh lùng  .
"Không sai! Lão tử   nha đầu  là kẻ gây họa, các ngươi còn  tin, bây giờ thì   đó, thế mà còn náo loạn đến mức xảy  án mạng."
Lúc  Thẩm Thủ Nhân ôm Thanh Nhi  từ đám đông , ông   hả hê  với những  khác: "Bây giờ còn  hại thôn làng hổ thẹn."
"Thẩm Thủ Nhân, sai nha    đả thương , họ  xảy  án mạng bao giờ?"
Nghe  nương của Trụ Tử tức giận, bước lên chí trích ông , : "Còn nữa, ai   là do ngũ cô nương  hại, ngươi đừng ở đây ăn  lung tung!"
Nương của Trụ Tử chính là  chồng của Lưu quả phụ, nhà bà   Thẩm Thủ Nghĩa giúp đỡ  nhiều, trong lòng vô cùng cảm kích ơn đức của nhà Thẩm Thủ Nghĩa nên  đương nhiên bà   thể để Thẩm Thủ Nhân bôi nhọ Thẩm Bích Thấm.
"Vị thẩm , ngươi  như  là  đúng, đương gia nhà  là..."
Thanh Nhi xinh  vốn đang  bên cạnh Thẩm Thủ Nhân, lúc  ả   bước lên  lên tiếng, thế nhưng mắt   thấy Vương Đại Phú thì cả  cũng sững sờ.
"Ngươi... Ngươi là tiểu tẩu tử!" Vừa  thấy Thanh Nhi, Ngô Lạt Tử trừng to hai mắt,   bất ngờ thốt lên.
Nghe    đều  về phía Thanh Nhi, Thẩm Thủ Nhân cũng mờ mịt  theo.
"Lão gia,  bây giờ gia mới đến? Nô gia nhớ gia  chết, cuối cùng gia cũng đến "
 còn  đợi Thẩm Thủ Nhân kịp phản ứng, Thanh Nhi bên cạnh ông   giống như chim non tìm về rừng, ả  nhào thẳng  n.g.ự.c Vương Đại Phú.
"O..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-616.html.]
"Ôi  ơi!"
"Chuyện gì thế ?"
Trong thoáng chốc bầu  khí vô cùng yên tĩnh, những  trong thôn đang vây xem đều ngạc nhiên thốt lên,  đó  đồng tình  về phía Thẩm Thủ Nhân, trong lòng họ căn bản  đoán   chuyện gì .
Trong lòng âm thầm nghĩ,  đây họ còn cảm thấy  kỳ lạ, một cô nương nũng nịu, duyên dáng như thể   cam tâm  theo Thẩm Thủ Nhân  tiểu  bại hoại thế , thì  ả  đang lợi dụng Thẩm Thủ Nhân mà thôi.
"Thanh Nhi, thật sự là Thanh Nhi, đây chính là nhi tử của  ? Nào, nhanh để   nhi tử của ." Nhìn thấy Thanh Nhi, Vương Đại Phú vô cùng mừng rỡ, đặc biệt là  khi  thấy nhi tử   càng vui mừng hơn, lập tức ôm hôn nhi tử.
Trên gương mặt to béo của  , ngũ quan  chen chúc   vô cùng thô tục, mà Thẩm Thủ Nhân  đó  thấy, hai mắt ông  như  nứt .
"Hừ, gia chỉ nhớ tiểu thiếu gia mà  quan tâm đến nô gia."
Nhi tử  xem trong, trong lòng Thanh Nhi vô cùng đắc ý, ả  nghĩ đến lúc  về  dùng nó sỉ nhục mụ vợ lớn  nhưng lúc  ngoài mặt vẫn giả vờ đang giận dỗi.
"Ôi, ngươi chính là trái tim nhỏ của gia,   gia  đến đón ngươi  đây "
Nhìn thấy dáng vẻ xinh , mê hoặc của Thanh Nhi, trong bụng Vương Đại Phú  nhịn  mà nóng lên,   vươn bàn tay béo ú của  tìm đến cặp m.ô.n.g của Thanh Nhi, nhéo m.ô.n.g ả , trêu chọc : "Lần  đột nhiên xảy  chút chuyện, gia đền tội với ngươi,  đường trở về ngươi  gì gia để ngươi mua tùy thích."
Thật   đó Vương Đại Phú  vứt bỏ Thanh Nhi,  ngờ cái bụng của Thanh Nhi    chịu thua kém, thế mà  mang thai, còn sinh con trai cho  .
Đương nhiên Thanh Nhi cũng  Vương Đại Phú      nhưng Vương Đại Phú  giàu  nên ả   nỡ buông tay, cộng thêm việc       nhi tử nên ngay  khi sinh con trai ả  lập tức gửi thư báo tin cho Vương Đại Phú .
Quả nhiên    Thanh Nhi sinh nhi tử thì Vương Đại Phú   hai lời  tức tốc tìm đến. "Bốp!"
Vương Đại Phú còn  dứt lời, đột nhiên  mặt    ăn  một đ.ấ.m khiến mắt như nổ đom đóm, ngã  xuống đất, m.á.u mũi chảy .