Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 612
Cập nhật lúc: 2024-09-23 14:34:20
Lượt xem: 59
Với những kẻ phải đi đây đó khắp nơi như những người này, bọn hắn đều biết được hoa mai tụ tiễn có uy lực thế nào, bách phát bách trúng, ám khí cực phẩm mà không giống cung tiễn phải mất thời gian giương cung và nhắm cho chuẩn, tốc độ b.ắ.n g.i.ế.c cực kỳ nhanh chóng.
Còn một điều nữa chính là hoa mai tụ tiễn có tổng cộng sáu mũi tên, mà bọn hắn còn vẻn vẻn bốn người, nghĩ thế nào cũng thấy rất khó có khả năng làm đối thủ của Thẩm Bích Thấm, hoa mai tụ tiễn có tốc độ cực kỳ nhanh, căn bản khó mà phòng bị, rất có thể không cẩn thận mà mất mạng ngay lập tức.
"Ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết hoa mai tụ tiễn này đã từng chạm vào m.á.u người."
Thẩm Bích Thẩm nhìn mấy người này bằng vẻ mặt hờ hững: "Khiến Liệt Diễm của ta phải rớt xuống hố bùn trong mùa đông thế này, nếu không để các ngươi nếm thử mùi vị như thế làm sao công bằng với Liệt Diễm của ta?"
Giọng nói của Thẩm Bích Thấm rất nhẹ nhàng, mềm mại, thế nhưng vẻ mặt hờ hững của nàng khiến đám người này cảm thấy nàng nhìn bọn hắn như nhìn người chết, bọn hắn đều cảm nhận được cơn lạnh, tất cả không nhịn được mà run rẩy cả người.
"Ta... Ta... Mấy người Vương Đại Phú đều đang đấu tranh trong lòng mình.”
"Vèo..."
Nhưng Thẩm Bích Thấm lại không cho bọn hắn cơ hội lựa chọn, khi tất cả còn chưa kịp đề phòng, một mũi tên nữa đã b.ắ.n trúng bả vai một người.
"Phập!"
"A..."
Tiếng mũi tên ghim vào da thịt, đồng thời là tiếng kêu thảm thương, m.á.u văng tung tóe trong không trung.
"Các ngươi hẳn biết rất rõ mùi vị bị lấy m.á.u nhỉ?"
Chậm rãi lấy thêm một mũi tên từ túi vải ra, Thẩm Bích Thấm vừa chuyển ánh mắt, nở nụ cười nói: "Nếu muốn thêm một lần nữa, ta rất tình nguyện."
"Không... Đừng.."
Mấy người bị thương vừa nghe nàng dứt lời đã bị dọa cho suýt nữa đã ngất luôn tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục.
Chỉ một lần đã đau đớn sắp c.h.ế.t rồi, thêm một lần nữa chắc chắn sẽ c.h.ế.t thật mất.
Tất cả đều âm thầm kêu khổ, người trước mặt này thật sự chỉ là một cô nương gia sao? Trên mặt thì nở nụ cười nhưng lại ra tay vô cùng độc ác với bọn hắn, lòng dạ người này lạnh lẽo, cứng rắn đến mức nào? Cho dù là bọn hắn cũng không thể làm người khác bị thương một cách nhẹ nhàng như mây gió thế này được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-612.html.]
Nhưng Thẩm Bích Thấm lại giống như không nghe thấy lời bọn hắn nói, nàng chậm rãi giơ cung tên lên. "Đừng... Đừng! Chúng ta nhảy, chúng ta nhảy"
Thấy Thẩm Bích Thẩm lại muốn ra tay, những người kia vội vàng khoát tay, sau đó không đợi Thẩm Bích Thẩm lên tiếng đã cố chịu đựng cơn đau, lập tức nhảy xuống hố bùn.
Trong nháy mắt cảm giác lạnh giá, buồn nôn đã lan khắp người, tất cả đều rùng mình, chỉ sợ rằng hết đời này bọn hắn cũng không quên được cảm giác này.
"A..."
Thấy đám người này đã nhảy xuống, Thẩm Bích Thấm lạnh lùng "ha" một tiếng rồi cưỡi Liệt Diễm nhanh chóng chạy về phía nhà mình.
Nếu không phải lo lắng Liệt Diễm dính đầy bùn nước trên người có thể bị đông lạnh thì nàng sẽ còn ở đó một lúc nữa, làm sao dễ dàng tha cho bọn hắn như vậy.
Ngẩng đầy nhìn ngôi sao đang lấp lóe phía trên trời, hai mắt Thẩm Bích Thấm ngưng tụ lại.
Trong lòng nghĩ điều thiện...
Nếu không phải tồn tại tai họa ngầm này thì nàng đã không dễ dàng buông tha cho đám người kia như vậy.
Nàng phát hiện từ khi đến nơi này, cảm giác g.i.ế.c chóc trong lòng nàng giống như được phóng thích, càng ngày suy nghĩ g.i.ế.c người càng được thể hiện rõ.
"Hí..."
Khi Thẩm Bích Thẩm đang cảm thấy không cam lòng thì tiếng hí của Liệt Diễm đã đánh thức nàng, sau đó nàng nhìn thấy từ phía trước có một đám người giơ bó đuốc trên tay và đang chạy về phía nàng.
"Liệt Diễm, là tiếng của Liệt Diễm!"
Liệt Diễm vừa hí lên một tiếng, phía trước cũng đã vang lên tiếng nói quen thuộc, đó là tiếng Thẩm Trí Viễn ngạc nhiên thốt lên.
"Thấm Nhi, là con sao? Thấm Nhi!"
Tiếp theo đó, Thẩm Bích Thẩm nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa cầm bó đuốc, dẫn đầu mọi người, trên mặt hiện vẻ vui mừng đang chạy về phía nàng.
"Phụ thân, sao mọi người lại đến đây?"