Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 590
Cập nhật lúc: 2024-09-22 16:55:40
Lượt xem: 42
"Chính là miến đậu phụ lần trước muội đã cho ta và ông ăn thử kia sao?" Mộ Dung Húc thoáng nhớ lại rồi hỏi.
"Đúng vậy!"
Thẩm Bích Thẩm gật đầu, nàng nói: "Trừ món đó ra còn có mì dán nồi và que ngũ vị hôm qua ta mới vừa nghĩ ra, chờ làm xong ta sẽ đưa sang cho huynh và ông Phùng nếm thử."
"Được."
Mộ Dung Húc không hề do dự gật đầu, sau đó giống như ý thức được mình đã trả lời quá nhanh, hắn hơi ngượng ngùng nghiêng đầu sang hướng khác nhưng bên tai đã bắt đầu ửng đỏ.
Mộ Dung Húc tự nhận bản thân hắn chưa bao giờ quá khắt khe về phương diện ăn uống, thế nhưng từ khi Thẩm Bích Thẩm thường đưa đồ ăn đến, cứ mỗi lần ăn thì hắn không thể ngừng lại, hắn chưa từng được cảm thụ loại hương vị lay động lòng hắn thế này.
"Phụt.."
Thấy dáng vẻ này của Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm không nhịn được mà cười lên: "Mộ Dung ca ca, ta rất có tự tin về tài nấu nướng của mình nên huynh không cần xấu hổ."
"Khụ, ừm."
Nghe vậy trên mặt Mộ Dung Húc càng nóng lên, hắn ngượng ngùng khế ho một tiếng nhưng sau đó nhìn thấy Thẩm Bích Thấm ăn mặc khá mỏng khiến hắn phải nhíu mày, Mộ Dung Húc vội cởi áo khoác của mình khoác thêm cho nàng: "Sao mặc ít như vậy?"
Cảm nhận được hơi ấm truyền đến cơ thể mình, Thẩm Bích Thẩm khẽ động lòng, giống như vừa có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua trái tim nàng. Thật ra nàng vẫn luôn nghi ngờ về thái độ Mộ Dung Húc đối với mình, nàng nửa hiểu nửa không nhưng tuyệt đối không dám nghĩ lung tung.
Dù sao nàng cũng mới mười tuổi, hơn nữa nàng lại không phải người tự luyến luôn cho rằng người ta thích mình mỗi khi thấy ai đó tốt với mình. Ví dụ như tiểu màn thầu rất tốt với nàng nhưng Thẩm Bích Thấm vẫn luôn xem hắn là bằng hữu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-590.html.]
Còn Mộ Dung Húc với nàng có lẽ chỉ là sự yêu mến của trưởng bối dành cho tiểu bối. "Không, vừa rồi lúc đến đây ta có choàng thêm một chiếc áo khoác nhưng vì xuống đất nên không tiện lắm, ta đặt ở dưới gốc cây bên kia."
Thẩm Bích Thấm đứng thẳng người lên, nàng lau mồ hôi rịn đầy trên trán mình, nói: "Huynh xem, bây giờ ta đã toát đầy mồ hôi rồi, mà trên người đều là bụi đất cả, vẫn không nên làm bẩn y phục của huynh thì tốt hơn."
"Muội làm bẩn cũng không sao." Ánh mắt nhìn theo chiếc áo khoác bên dưới gốc cây, nét mặt hắn dần dịu xuống, Mộ Dung Húc nhìn Thẩm Bích Thấm nói rất nhẹ nhàng.
Nghe vậy trong lòng Thẩm Bích Thấm chợt run lên. Mộ Dung Húc thật sự chỉ yêu mến nàng như một vãn bối sao?
Thẩm Bích Thẩm âm thầm tự khinh bỉ chính mình, sao càng ngày nàng càng tự luyến thế này.
"Đúng rồi, Mộ Dung ca ca, ta hỏi huynh một chuyện, những người huynh nhận đến thật sự chỉ là những kiệu phu bình thường sao?" Thẩm Bích Thẩm lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu mình, nàng đứng thẳng lưng nhìn Mộ Dung Húc nói.
"Muốn biết?" Mộ Dung Húc hơi dừng lại, sau đó ánh mắt trong trẻo kia lại nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi.
"Ừm." Nàng gật đầu rất nghiêm túc.
"Ta chỉ nói cho phu nhân của mình biết." Đột nhiên khóe môi Mộ Dung Húc hơi cong lên, trong mắt là nụ cười thản nhiên nhìn Thẩm Bích Thấm.
Thẩm Bích Thám: "...”
Là ảo giác của nàng sao? Nàng vừa bị đại thúc này trêu chọc?
"Chẳng qua ta cảm thấy mấy người kia rất không tệ, chỉ muốn hỏi có thể để họ làm thủ hạ làm việc cho ta không mà thôi." Mộ Dung Húc đã nói đến mức này rồi, rất đương nhiên Thẩm Bích Thẩm sẽ không hỏi tiếp nữa.