Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 587

Cập nhật lúc: 2024-09-20 23:01:14
Lượt xem: 82

Thẩm Thủ Nghĩa vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều im lặng.

Một mẫu trồng ra được bốn mươi thạch lương thực, huống hồ Thẩm Ký rất đắt khách, đến lúc đó chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền, chỉ có ngốc mới bỏ qua chuyện tốt như vậy.

"Ta... Trong nhà ta không có nam nhân, ta... Ta có thể tham gia không?" Lúc này trong bầu không khí im lặng lại có một giọng nói do dự của một phụ nhân truyền đến từ trong đám đông.

Mọi người vừa nghe thấy, lập tức quay đầu nhìn lại mới phát hiện đó là Lưu quả phụ trong thôn, năm ngoái nam nhân của nàng ấy đã bệnh chết, bây giờ ruộng đất trong nhà đều do một mình nàng ấy làm, còn phải nuôi ba đứa trẻ, chăm sóc cha mẹ chồng, cuộc sống cực kỳ vất vả nhưng nàng ấy là một nữ nhân rất cứng cỏi, rất tốt.

"Có thể! Trồng dong riềng này còn nhẹ nhàng hơn trồng lúa rất nhiều, chỉ cần ngươi muốn thì có thể tham gia.”

Thẩm Bích Thẩm mỉm cười nhìn Lưu quả phụ nói, sau đó nàng lại nhìn về phía thôn dân hỏi: "Mọi người cảm thấy thế nào? Lưu quả phụ có thể tham gia không?"

"Có thể! Đương nhiên là có thể!"

"Không sai! Năng lực của Lưu quả phụ chưa chắc đã thua kém hán tử bọn ta, làm sao mà không được." "Đúng vậy! Cũng để Lưu quả phụ khai hoang với mọi người đi!

Bọn ta đồng ý!"

Ngày thường Lưu quá phụ làm người rất không tệ, nam nhân đã mất nhưng nàng ấy không tái giá mà vẫn ở vậy nuôi hài tử, chăm sóc cha mẹ chồng già, người trong thôn đều nhìn thấy nên họ rất công nhận năng lực của nàng ấy, không có ai phản đối.

"Nếu đã như vậy, bây giờ mời mọi người viết một bản cam kết." Thôn trưởng hỏi mọi người, thấy ai cũng không phản đối nên bảo Thẩm Thủ Nghĩa chuẩn bị giấy bút viết một bản cam kết.

"Còn thiếu một nhà của Điền Hạnh Hoa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-587.html.]

Ký tên hoàn tất, mọi người mới nhớ đến điều này, Thẩm Thủ Nghĩa và Thanh Nhi đã rời đi trước rồi. "Không sao, ta sẽ quay về thôn hỏi họ là được rồi." Cất giấy cam kết, thôn trưởng nói với mọi người. "Nếu đã như vậy, tiện thể chúng ta cũng nói một số việc về khai hoang."

Thẩm Thủ Nghĩa gật đầu với trưởng thôn rồi quay sang nói với mọi người: "Chuyện này phải được giữ bí mật một cách nghiêm ngặt nên thôn chúng ta phải tăng cường bảo vệ, tuyệt đối không được để người ngoài tùy tiện đi vào thôn."

"Chuyện này không có vấn đề gì, chúng ta cứ đề phòng giống như phòng sơn tặc trước kia là được, bọn ta cũng đã quen rồi."

"Đúng vậy, chuyện này đúng là không có vấn đề gì cả."

Nghe vậy tất cả thôn dân đều không nói hai lời mà gật đầu tán thành.

Thấy mọi người đều tán thành, thôn trưởng cũng yên tâm. Vừa khéo lúc này đang sau mùa vụ nên mọi người đều rảnh rỗi, vì vậy ông ấy đề nghị ngay từ ngày mai sẽ chính thức khai hoang đất trồng trọt ở sau núi, bây giờ mọi người quay về thôn chuẩn bị dụng cụ khai hoang vào ngày mai.

"Cái gì? Khai hoang? Ông nói đùa cái gì đó? Bảo lão tử đi khai hoang? Không có cửa đâu!" Nghe nói phải đi khai hoang, Thẩm Thủ Nhân lập tức đứng bật dậy, mặt mày đỏ bừng vì tức giận.

"Nếu đã như vậy ta cũng không bắt buộc nhưng chúng ta vẫn phải nói cho rõ, công việc khai hoang này là mọi người đều làm chung với nhau, đến khi thu hoạch được dong riềng sẽ không có phần cho nhà các ngươi."

Thấy thái độ này của Thẩm Thủ Nhân, thôn trưởng đã hiểu ý ông ta, trong mắt cũng chỉ lóe lên sự bất mãn, ông ấy nghiêm túc nói.

Để hình thành đất trồng, công đoạn khó khăn nhất chính là khai hoang, bây giờ Thẩm Thủ Nhân không tham gia khai hoang nên đất khai hoang kia cũng không có phần cho nhà ông ta.

"Không cần chính là không cần. Ta còn thiếu cái gì chứ!" Thẩm Thủ Nhân không thèm để ý nói. "Không sai! Lão gia chúng ta là ai? Làm sao có thể đi làm những việc nặng kia, bọn người tay chân dính bùn đất như các người mới thích hợp đi khai hoang."

Thanh Nhi yểu điệu đi từ trong phòng ra, ả ta dựa vào n.g.ự.c Thẩm Thủ Nghĩa nói với mọi người.

"Hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ đương gia trước mặt nhiều người như vậy, quả nhiên không biết xấu hổ."

Loading...