Đợi đến khi cân xong tất cả dong riềng thì trời cũng  nhá nhem tối , nhưng  ai trong  họ cảm thấy mệt mỏi cả, ngược   càng thêm phấn chấn!
"Tất cả đều là bốn mươi thạch!" Lúc    đều thất thần  chằm chằm đống dong riềng , vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, hai mắt  nỡ   chỗ khác.
Đối với những  dân bình thường mà , lương thực chính là thứ hấp dẫn nhất với bọn họ, lúc  ánh mắt của    về Thẩm Bích Thấm đều tràn đầy sự ngưỡng mộ và sùng bái, trong mắt bọn họ, Thẩm Bích Thấm,   trồng  loại lương thực của trời  chẳng khác gì thần tiên  trời cả.
Ánh mắt của Mộ Dung Húc cũng tỏa sáng rực rỡ, mặc dù  luôn  Thẩm Bích Thẩm là một cô nương cực kỳ thông minh và đặc biệt, nhưng hiện tại xem , hiểu  của  về Thẩm Bích Thấm còn  đủ, năng lực của Thẩm Bích Thấm  vượt xa tưởng tượng của .
"Khụ, cũng  muộn ,   nhanh về nghỉ ngơi , ngày mai chúng  còn   nhiều việc   đấy."
Thẩm Bích Thấm  chịu  ánh mặt nóng rực  của  , cho nên ho nhẹ một tiếng,  đó : "Chuyện ngày mai   mới là quan trọng nhất, sẽ tương đối rườm rà, mệt nhọc,    chuẩn  sẵn tinh thần!"
"Vâng!" Nghe ,    sang  ,  đó đồng thanh trả lời.
"Thật sự mệt  c.h.ế.t luôn ."
Sau khi rời khỏi trang viên, Thẩm Bích Cầm  thả lỏng cả  mới phát hiện cả  đều đau nhức, sức lực dường như  rút cạn, lúc  leo lên xe ngựa, chân tay đột nhiên mềm nhũn , cả  đột nhiên trượt xuống đất.
"Cẩn thận!"
Ngay từ lúc bắt đầu hai mắt của Mộ Dung Húc  từng rời khỏi Thẩm Bích Thẩm,  thấy cảnh ,  lập tức nhanh chóng phi đến bên cạnh Thẩm Bích Thẩm, kịp thời ôm nàng  trong lòng.
"Ngũ ,    chứ!" Mọi   đằng  cũng phát hiện tình hình, vẻ mặt lo lắng chạy đến hỏi thăm tình hình.
"Phù -   , may mà  Mộ Dung ca ca kịp thời đỡ ,   ." Thẩm Bích Thẩm cũng  dọa sợ toát mồ hôi lạnh, nếu như   Mộ Dung Húc kịp thời đỡ nàng thì mặt nàng chắc chắn sẽ đập  cán xe ngựa, chắc chắn sẽ  thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-578.html.]
"Vậy là  ."
Nghe ,   đều thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thủ Nghĩa vỗ vai Mộ Dung Húc cảm kích : "Cảm ơn Mộ Dung   nhé.’’
"Không , đây là điều nên ."
Sắc mặt của Mộ Dung Húc  chút  đổi, chỉ lạnh nhạt  câu ,  đó trong ánh mắt kinh ngạc của  , tay khẽ dùng sức, trực tiếp bế Thẩm Bích Thấm lên xe ngựa, bản  cũng   trong đó.
"Khụ khụ...
Nhìn thấy cảnh , ba  Lưu Trường Phúc đều trực tiếp  sặc nước bọt,  nhịn  khế ho khan.
"Như  cũng , như  Mộ Dung    thể tiện chăm sóc cho Thẩm Nhi hơn, cứ như  , mấy  các ngươi  xe ngựa, chúng  sẽ  xe bò về" Thẩm Thủ Nghĩa cũng  nghĩ nhiều,  khi dặn dò xong liền dẫn theo   lên xe bò.
Lưu Trường Phúc: "..."
Tôn Cường: "..
Chu Phát Tài: "..."
Lão gia, ngài thấy như   chứ? Ngài   là đang tự đưa con  đến hang sói  ? Hơn nữa, ba  chúng  trông  vẻ  dư thừa,  chứ?
Bởi vì  thể hai mươi mấy  đến đây, mà xe ngựa của nhà Thẩm Bích Thấm rõ ràng  đủ chỗ, cho nên  đặt mua thêm một chiếc xe ngựa  thùng và hai chiếc xe đẩy tay  ngựa kéo, vì  bây giờ nhà Thẩm Bích Thẩm đang  năm chiếc xe ngựa.
Cảnh tượng  cho dù là tiểu địa chủ  gia sản cũng   , tự nhiên  trở thành một cảnh tượng đặc sắc trong mắt  dân của thôn Thẩm gia.