Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 574
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:44:47
Lượt xem: 43
"Đúng vậy, Mộ Dung ca ca, đa tạ huynh hôm nay đã dạy ta rất nhiều, ở lại cùng ăn cơm được không?" Thẩm Bích Thẩm vừa giao con mồi cho Phong Ngâm vừa nhìn Mộ Dung Húc cười nói.
"Không được, gia gia đang đợi ta trở về, ta cũng không quấy rầy mọi người nữa."
Nói một tiếng xong thì Mộ Dung Húc liền cáo từ, xoay người đi ra ngoài cửa lớn.
"Con đi tiễn huynh ấy." Thẩm Bích Thấm nói rồi đuổi theo Mộ Dung Húc cùng ra ngoài.
Thấy bóng dáng hai người rời đi thì Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn liếc nhìn nhau, không biết vì sao, nhưng nhìn hai bóng dáng này, hai người họ lại có một loại cảm giác hài hòa không nói thành lời.
"Nghỉ sớm một chút, ngày mai ta lại đến tìm muội." Ra đến cửa, Mộ Dung Húc mới nhìn Thẩm Bích Thẩm nói.
"Được." Thẩm Bích Thẩm mỉm cười gật đầu.
Nhưng trong lòng lại có một nỗi đau nhức nhối, mỗi khi đêm xuống là lúc những tưởng niệm nàng cố áp chế xuống đáy lòng lại một lần nữa nổi lên, khiến nàng không cách nào đi vào giấc ngủ được.
Nhìn bóng dáng cô đơn của Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một vẻ khó đoán.
Đến khi trở về phòng vào buổi tối, Thẩm Bích Thẩm mới bắt đầu cảm thấy cơ thể
mình thực sự rất nhức mỏi, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có, nghĩ một lát, n.g.ự.c nàng lại không nhịn được dâng lên một cơn đau đớn, đôi mắt không khỏi đau xót, nước mắt cũng không thể không chế được mà chảy xuống.
Lúc này, thậm chí Thẩm Bích Thẩm còn suy nghĩ, nếu yêu một người mà nàng sẽ bị thương, thống khổ như vậy thì có lẽ ngay từ đầu nàng cũng không nên lựa chọn bắt đầu.
"Rầm..."
Nhưng vào lúc này, một âm thanh truyền đến, một thân ảnh nhảy từ cửa sổ tiến vào, rất nhanh sau đó đã đi đến trước mặt Thẩm Bích Thẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-574.html.]
Trong lòng Thẩm Bích Thẩm bị giật mình, kinh sợ, vội vàng quay lại nhìn, khi nhìn thấy một thiếu niên yêu nghiệt mặc y phục màu trắng đứng ngay trước đầu giường nàng thì cả người nàng lập tức ngẩn ngơ.
Chẳng lẽ nàng lại bắt đầu xuất hiện ảo giác sao?
"Chớ khóc."
Ngay giây phút Thẩm Bích Thấm ngây người kia thì thiếu niên đã vươn tay lau khi nước mắt nơi khóe mắt của nàng.
Ngón tay trắng tinh tựa như là ngọc, là một đóa hoa lan nở rộ trong đêm tối, vừa trong suốt lại vừa bắt måt.
"Ngươi..."
Thẩm Bích Thẩm ngơ ngác ngước nhìn thiếu niên trước mặt, một lời cũng không thể nói ra, nếu thiếu niên này thật sự là ảo giác của nàng thì nàng cũng không nên nói chuyện với ảo giác, nếu không chẳng phải là nàng chính là kẻ điên sao?
"Ngủ đi, ta ở cùng muội."
Sắc mặt thiếu niên lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại ôn nhu như nước, giọng nói vừa trong trẻo mà thuần khiết, Thẩm Bích Thẩm nghe xong thì cảm giác cả người như muốn nhũn ra.
Sau khi nói xong, hắn cũng không chờ phản ứng của Thẩm Bích Thấm, mà lập tức xoay người nằm xuống.
Khi hắn trực tiếp nằm xuống thì nàng liền ngửi thấy một mùi hoa lan quen thuộc, từng chút một thoáng qua người nàng.
"Ngươi... Ngươi là..."
Cảm nhận được hành động của đối phương, hai mắt Thẩm Bích thấm trừng lớn, chỉ là nàng còn chưa nói xong thì lại giống như lần trước, cổ bị người ta chạm vào một chút, sau đó dần dần chìm vào trong giấc ngủ say.
"Được rồi, mau ngủ thôi, ngươi sẽ nhanh quên đi hắn ta."
Nhìn Thẩm Bích Thẩm nằm bên cạnh mình ngủ say thì ánh mắt Mộ Dung Húc hơi lóe lên, sau đó hắn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mặt nàng, nói nhỏ,"Cho dù bây giờ người muội đang thích là ai thì từ nay về sau, muội cũng chỉ có thể là của ta."