"Ta là ai  quan trọng, quan trọng là.." Hai mắt Mộ Dung Húc ngưng tụ, giọng  bỗng chuyển thành vô cùng lạnh giá: "Từ nay về , nàng thuộc về ."
Gió đêm chầm chậm thổi, trong  khí lành lạnh  là sát khí trôi nổi lơ lửng khiến   sợ hãi.
"Ha, quả nhiên  khoác mà  ngượng miệng. Nha đầu chọn lựa thế nào cũng   chỉ dựa  lời  của ngươi." Quý Hiên Dật   tin tưởng  lòng  của Thẩm Bích Thẩm, với Mộ Dung Húc, nàng chỉ  tình bằng hữu.
"Ngươi cho rằng  còn cơ hội?" Mộ Dung Húc vẫn  thản nhiên, : "Ngươi  hiểu nàng ."
Nghe  Quý Hiên Dật rơi  im lặng.
Nếu  hôm nay Mộ Dung Húc  lời     lập tức phản bác nhưng  khi chứng kiến thái độ quyết liệt của Thẩm Bích Thẩm hôm nay, đột nhiên Quý Hiên Dật  còn tự tin nữa.
"Ngươi   rằng nàng là một  cực kỳ kiêu ngạo, nếu  như    nàng  thể chấp nhận chung chồng với một  khác. Từ đầu đến cuối ngươi   chân chính tìm hiểu nàng" Hai mắt Mộ Dung Húc vô cùng tĩnh mịch,   Quý Hiên Dật, lạnh lùng lên tiếng.
Quý Hiên Dật  trả lời,   chỉ  im lặng, bàn tay trong tay áo  nắm chặt. Chỉ cần nhớ đến ánh mắt quyết liệt  của Thẩm Bích Thấm thì trong lòng    là một trận đau đớn.
Hắn  là thế tử, từ nhỏ đến lớn dù là chuyện gì cũng là  khác thuận theo ý , với Thẩm Bích Thẩm    kiên nhẫn với nàng mà  nay  từng như  với  nào khác, đến biểu  Tâm Vũ cũng từng trêu chọc     đổi  nhiều vì Thẩm Bích Thấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-560.html.]
Hắn   hiểu, lẽ nào tất cả những gì   cho Thẩm Bích Thấm, nàng    thấy?
"Hai  các ngươi vốn  là  của hai thế giới." Mộ Dung Húc   chút lưu tình: "Thân phận của ngươi chắc chắn  thể cho nàng thứ nàng . Các ngươi  hợp."
"Ta  hợp, lẽ nào ngươi thích hợp." Dưới cái  của Quý Hiên Dật,  phận của Mộ Dung Húc tuyệt đối  tầm thường.
"Nếu nàng  quyền thế  tranh về cho nàng, nàng  tự do  cầm kiếm theo nàng  khắp chân trời, nếu nàng thích nhàn hạ  đưa nàng quy ẩn sơn lâm.
Vẻ mặt Mộ Dung Húc vẫn thản nhiên như thế nhưng trong mắt  là sự kiên định tuyệt đối,  gắn từng chữ: "Một đời một kiếp một đôi, đời   chỉ bảo vệ nàng,  rời  bỏ."
Nghe Mộ Dung Húc  Quý Hiên Dật như  sét đánh, trong nháy mắt   ngây ngẩn cả . Một đời một kiếp một đôi, chẳng  điều nha đầu mong  ?
Quý Hiên Dật nắm chặt nắm đấm. Hắn ... Không  !
Hắn   giữ Thẩm Bích Thấm ở bên cạnh  nhưng cũng  bao giờ nghĩ  vứt bỏ An Nhi, đây là lời    hứa,    bảo vệ An Nhi một đời chu , chăm sóc nàng  cả một đời,    thể nuốt lời, huống hồ   cũng  tình cảm với An Nhi.
"Ta sẽ  lời   cuối ở đây, từ hôm nay trở   sẽ  tiếp tục mặc kệ nàng,  sẽ  để ngươi  cơ hội tổn thương nàng." Dứt lời Mộ Dung Húc cũng  quan tâm Quý Hiên Dật nữa,    rời .
Nhìn theo bóng lưng rời  của Mộ Dung Húc, sắc mặt của Quý Hiên Dật dần trở nên lạnh lẽo, giống như    đưa  quyết định gì đó, Quý Hiên Dật nắm chặt tay,  đầu  xuống núi. Cho dù thế nào  tuyệt đối sẽ  buông tay nha đầu!