Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 544
Cập nhật lúc: 2024-09-19 21:25:07
Lượt xem: 59
"Ồ, vậy cháu bưng phần của huynh ấy đến hậu viện. Ông Phùng, ông cũng không được ăn quá nhiều!" Thẩm Bích Thấm xót ra một bát, lúc này mới đi xuống lầu, nàng rất quen thuộc đường đi về phía hậu viện.
"Ôi, thật sự không biết nha đầu này làm thế nào? Nha đầu, hôm khác cháu dạy...
Hả? Người đâu rồi?" Đợi Thẩm Bích Thấm ra khỏi cửa phòng, Phùng lão mới rời mắt khỏi bát kem và lấy lại tinh thần, ông áy mờ mịt nhìn ngó một vòng xung quanh, lúc này mới phát hiện không thấy Thẩm Bích Thẩm.
"Được rồi, hẳn là đi tìm Húc Nhi rồi, một lát nữa sẽ trở lại."
Phùng lão tiếp tục cúi đầu múc một muỗng kem cho vào miệng mình, thỏa mãn đến mức híp cả mắt, thế nhưng vừa mới nhai được hai miếng thì đôi mắt đã trừng lớn lên:
"Nguy rồi, dường như nha đầu muốn đi ra sau viện!"
Nghĩ đến đây Phùng lão lập tức ném cái muỗng rồi chạy xuống lầu nhìn thử nhưng làm gì nhìn thấy Thẩm Bích Thấm nữa.
"Soạt... Soạt..."
Lúc Thẩm Bích Thấm bưng bát ra hậu viện, lọt vào tai nàng trước tiên chính là từng trận tiếng nước, đến khi nàng đi đến góc phòng thì một dáng người cao gầy đã xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Ngày nắng gắt thế này, dòng nước trong trẻo, mát mẻ từ trên trời đổ xuống, chảy qua đỉnh đầu, sau đó lại bám vào bàn tay trắng nõn như ngọc, tiếp tục dọc theo một đường ra phía sau lưng, uốn lượn chảy xuống dưới, từ cái eo cường tráng, bờ m.ô.n.g căng đầy, sau cùng chạy theo bắp chân dài thẳng tắp rồi xuống mặt đất.
"Ôi!"
Nghe thấy tiếng động, động tác múc nước của người kia ngừng lại, hắn cảnh giác lập tức quay đầu. Giọt nước từ ngọn tóc bị hất lên tạo thành một vòng cung như pha lê, làm lộ ra gương mặt ướt át của thiếu niên vô cùng xinh đẹp, làn da trơn bóng, lông mày nhíu lại, một bên mắt phượng nhếch lên lộ ra vẻ đẹp rất quyến rũ, mũi cao, bờ môi như được tô son nhưng ánh mắt lạnh như băng.
Xinh đẹp quyến rũ kết hợp với vẻ băng giá, đây chính là yêu tinh mới đi vào nhân giới.
Mắt thấy hình ảnh rung động như thế, hai con ngươi của Thẩm Bích Thẩm đã trừng to hết cỡ, trong nháy mắt đầu óc nàng như máy móc bị c.h.ế.t máy, hóa đá đứng yên tại chỗ.
"Loảng xoảng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-544.html.]
Vừa nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm, thiếu niên kia vô cùng sửng sốt, lực ở cánh tay lập tức thả lỏng khiến bầu nước rơi xuống mặt đất, nước văng khắp nơi.
"Ha ha... Dáng người... Dáng người rất đẹp! Thật ra ta không thấy cái gì cả.
Ngươi... Ngươi tiếp tục đi! Ta đi trước nhé!" Bị tiếng vang này làm cho thức tỉnh, Thẩm Bích Thẩm vô cùng bối rối, chưa kịp suy nghĩ cái gì đã mở miệng nói, ngay sau đó nàng cúi đầu chạy trối chết.
A!!!
Thẩm Bích Thấm cảm thấy mình sắp điên rồi, có ai đến nói cho nàng biết rốt cuộc chuyện này là thế nào không? Không phải đã nói là Mộ Dung đại thúc sao? Vì sao vừa rồi nàng lại nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp như yêu tinh... Đang tắm thế kia?
"Nha đầu, cháu..." Thấy Thẩm Bích Thấm hốt hoảng chạy ra, trên mặt Phùng lão càng hiện rõ vẻ chột dạ hơn.
"A, cái này... Cái kia... Ha ha, ông Phùng, cháu... Cháu có việc nên đi trước ạ!"
Thẩm Bích Thẩm cúi đầu, nhanh chân bước ra cửa lớn.
Hiện tại nàng rất cần yên tĩnh, những chuyện khác để sau này rồi nói vậy!
"Nha đầu, giỏ của cháu..." Giọng nói của Phùng lão truyền đến từ phía sau.
"Ngày mai cháu lại cầm về."
Nàng nói một câu mà không quay đầu lại, ngay sau đó Thẩm Bích Thấm đã bay ra khỏi cửa lớn Phùng gia, có trời mới biết bây giờ nàng rất sợ sau khi thiếu niên kia lấy lại tinh thần sẽ chạy đến tìm nàng tính sổ. "Nha đầu kia làm sao vậy nhỉ? Lẽ nào thật sự nhìn thấy rồi?"
Nghĩ đến đây trên mặt Phùng lão lại vô cùng khổ sở, ông ấy vừa quay đầu lại thì chỉ thấy một thiếu niên với gương mặt sa sầm đi ra từ hậu viện, hắn vô cùng tức giận nhìn ông ấy.
"Cháu... Cháu vừa mới tắm?"
Thấy mái tóc đã ướt sủng của thiếu niên, bên hông cũng chỉ được vây lại bằng khăn tắm, trong thoáng chốc Phùng lão trừng to hai mắt nhìn hắn, ông ấy nghĩ đến một khả năng, da mặt lập tức không khỏi bị kéo căng ra, lại một trận chột dạ.
"Ngài nói xem!"