Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 543

Cập nhật lúc: 2024-09-19 21:24:44
Lượt xem: 67

Thẩm Bích Thẩm cũng nhìn ra sự thay đổi của ba người họ, nàng đoán được có lẽ họ sẽ không nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa nên thái độ của nàng cũng tốt hơn. Thẩm Bích Thẩm gật đầu mỉm cười với cả ba, sau đó mới đi vào bếp.

Vừa rồi nàng mới nhớ đến trước đó nàng còn muốn làm chút thức ăn ngon báo đáp Mộ Dung Húc cứu mạng mình nhưng gần đây bận rộn nhiều việc mà quên mất dự định này.

Thẩm Bích Thấm nhớ Mộ Dung Húc rất thích ăn kem, vừa khéo tháng bảy là mùa của quả xoài nên Thẩm Bích Thẩm quyết định làm kem quả xoài, sau đó làm thêm một ít trà sữa sương sáo ướp lạnh, lúc này mới xem như xong.

"Phong Ngâm, món kem xoài này là món mới ta mới làm, đợi lát nữa mang đến cho lão gia và mấy vị thiếu gia nếm thử."

Xách hộp lên, Thẩm Bích Thẩm dặn dò hai người Phong Ngâm: "Cũng có phần của các ngươi, nhớ ăn thử!"

Hôm nay là ngày nghỉ nên mấy người Thẩm Kỳ Viễn không cần đến chỗ Phùng lão.

"Tứ thiếu gia nhìn thấy kem xoài này chắc chắn sẽ rất vui." Hoa Tụng thèm thuồng nói.

Bản chất thích ăn của Thẩm Kỳ Viễn thế nào, người trong nhà đều biết rõ ràng.

"Muội còn dám nói tứ thiếu gia, nhìn dáng vẻ này của muội mà xem, nước miếng sắp rơi xuống rồi kìa!” Phong Ngâm tức giận nhìn Hoa Tụng.

"Hì hì, còn không phải vì cô nương làm đồ ăn quá ngon sao?"

Hoa Tụng lau nước miếng, nhìn Thẩm Bích Thẩm bằng ánh mắt sùng bái, nói: "Nô tỳ chưa bao giờ nếm được món nào ngon như vậy."

"Thích ăn thì cứ ăn, có thể ăn được là phúc, chỉ một mình ngươi cũng không sợ bị ngươi ăn chết." Thẩm Bích Thẩm nhịn không được bật cười, sau đó nàng nhìn sang Phong Ngâm dặn dò: "Nhớ không cần đưa quá nhiều đến chỗ lão thái gia và lão phu nhân bên kia, họ lớn tuổi, ăn quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe."

"Vâng." Phong Ngâm gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-543.html.]

"Cô nương, vậy... Có cho ba người họ ăn không?" Hoa Tụng lại lau nước miếng một lần nữa, chỉ tay về phía ba người Lưu Trường Phúc hỏi.

"Đương nhiên là phải cho. Ta biết ngươi thích ăn kem nhưng nữ tử không thể ăn quá nhiều đồ lạnh." Thẩm Bích Thấm buồn cười, vươn tay chỉ lên trán Hoa Tụng, sau đó nói với Phong Ngâm: "Phong Ngâm, ngươi tự ăn phần của mình, không được nhường hết cho nàng ấy."

"Vâng." Phong Ngâm giả vờ không nhìn thấy ánh mắt đang cầu xin của Hoa Tụng, nàng thành thật khẽ gật đầu với Thẩm Bích Thẩm.

Nhìn thấy thế này tinh thần của Hoa Tụng sa sút trong phút chốc.

"Nha đầu, sao cháu lại đến đây?"

Thấy Thẩm Bích Thấm đến, Phùng lão rõ ràng đã rất ngạc nhiên, bời vì gần đây Thẩm Bích Thẩm đều loay hoay cả ngày, chân không chạm đất, khó có khi thấy nàng vào ban ngày thế này.

"Cháu đến thăm ông Phùng, tiện thể mang chút đồ ăn đến." Thẩm Bích Thấm nhấc cái giỏ trong tay mình lên hơi lung lay, mặt mày vui vẻ, cười nói: "Ông Phùng rất thích kem, hôm nay cháu đã đổi vị của nó rồi." Người già rất thích đồ ngọt, Phùng lão chính là như vậy nên Thẩm Bích Thẩm vẫn một mực khống chế về phương diện ăn uống của ông ấy, chỉ là thỉnh thoảng vẫn cho phép mở bếp nhỏ.

"Thật sao? Mau vào đây! Thèm muốn c.h.ế.t lão phu rồi."

Vừa nhắc đến ăn Phùng lão lập tức không còn vẻ nghiêm khắc, chững chạc như ngày thường nữa, ông ấy nhanh bước lên lấy giỏ trúc, bước đi nhanh thế này thật sự không nhìn ra đây là ông cụ đã qua bảy mươi tuổi.

"Ông Phùng, vị thế nào?" Thẩm Bích Thấm hơi căng thẳng nhìn Phùng lão hỏi, cũng không biết vị kem trái xoài này có hợp khẩu vị của Phùng lão không.

"Ngon! Lão phu thích nhất là xoài."

Sau khi ăn một miếng, vẻ mặt Phùng lão rất hưởng thụ, nói: "Quả nhiên là đồ ăn do nha đầu cháu làm ra, tất cả đều vừa ý lão phu."

"Ông Phùng thích ăn là tốt rồi." Thấy Phùng lão yêu thích như vậy, lúc này Thẩm Bích Thẩm mới nhẹ lòng. Sau đó nàng nhìn xung quanh hỏi: "Mộ Dung ca ca đâu?"

"Húc Nhi à, hắn đang ở hậu viện, cháu đi tìm hắn đi!" Phùng lão tiếp tục ăn kem trái xoài với vẻ mặt thỏa mãn, nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên.

Loading...