Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 523
Cập nhật lúc: 2024-09-18 11:23:47
Lượt xem: 57
Rất nhanh ba người đã sờ soạng được đến cổng nhà, sau khi xác định là đã chạm đúng vào chốt cửa, cả ba đều hưng phấn đến mức run lên, sau đó Chu Phát Tài phụ trách mở cổng, Tôn Cường phụ trách trông chừng. "Khế thôi, đúng rồi, nhẹ nhàng thôi!" Lưu Trường Phúc thấp giọng nhắc nhở Chu Phát Tài.
"Được rồi." Chu Phát Tài cũng căng thẳng đến mức toát mồ hôi.
"Kẽo kẹt…”
"Nhanh, nhanh, nhanh lên, mau đi thôi!"
Cuối cùng, cánh cổng cũng được mở ra, ba người nhanh chóng lao ra khỏi cổng, ngay cả cổng cũng không thèm đóng.
"Soàn soạt…”
Khoảnh khắc ba người họ rời đi, ba bóng dáng nhanh nhẹn thoăn thoắt nhảy từ trên mái nhà xuống, sau đó lao nhanh về phía phòng của Thẩm Bích Thẩm, động tác cực kỳ nhanh nhẹn nhẹ nhàng, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Ba con li miêu rất nhanh đã nhảy đến bệ cửa sổ phòng Thẩm Bích Thấm, sau đó nhẹ nhàng nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống đất.
"Kẽo kẹt..."
Hoa Lê đi đằng trước khẽ duỗi móng vuốt ra, trực tiếp đẩy cánh cửa sổ đang khép hờ ra, sau khi đợi Quả Lê và Cây Lê nhảy vào, nó mới quay đầu đóng cửa sổ lại, sau đó mới nhảy lên giường của Thẩm Bích Thẩm. "Mieo-"
Quả Lê và Cây Lê lần lượt nhảy lên trước trường kỷ ở bên cạnh, Hoa Lê thì đứng thẳng người dậy, dựa vào mép giường của Thẩm Bích Thẩm mieo mieo kêu.
"Thật sự là muốn chạy trốn sao?" Nghe được tiếng kêu của Hoa Lê, Thẩm Bích Thấm lập tức tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
"Mieo-"
Hoa Lê khẽ vẫy đuôi, sau đó dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn về phía Thẩm Bích Thấm, kêu lên một tiếng. Thẩm Bích Thẩm đứng dậy ôm Hoa Lê vào trong lòng, lau chân cho nó rồi đặt nó vào trong chăn. "Đừng lo, mấy người đó không ra khỏi thôn được đâu."
Khẽ vuốt ve bộ lông mềm mượt của Hoa Lê, trên mặt của Thẩm Bích Thẩm sẽ hiện lên nụ cười thâm thúy "Ngày mai, bọn họ nhất định sẽ ngoan ngoãn quay trở về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-523.html.]
Nói xong, Thẩm Bích Thẩm lại quay về giường, chui vào trong chăn sau đó ngủ một cách ngon lành.
Bên phía của ba người Lưu Trường Phúc, sau khi chạy ra khỏi nhà họ Thẩm, trong lòng càng cảm thấy hưng phấn hơn, bọn họ còn tưởng rằng muốn chạy thoát cũng phải tốn rất nhiều công sức, nhưng không ngờ lại đơn giản như vậy, mấy người vui mừng đến mức muốn hét lên, nhưng vẫn cố kìm nén lại, nhanh chóng chạy về phía cửa thôn.
"Đợi đã, có người đến!"
Lúc bọn họ chạy đến gần cửa thôn, nhìn thấy cổng thôn đóng chặt, bên cạnh còn một gian nhà chòi sáng đèn, bên trong lại còn có người phụ trách gác đêm.
"Lưu ca, đây là... Đây là thôn gì vậy, lại còn có cả người gác đêm?" Tôn Cường nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc há hốc mồm, đây tuyệt đối là một sơn thôn kỳ quái nhất mà hắn từng nhìn thấy.
"Đệ hỏi ta, ta biết đi hỏi ai!"
Lưu Trường Phúc cũng bị dọa sợ ngây người, sau khi định thần lại, hắn cũng tỏ ra khó hiểu, một cái thôn nghèo nhỏ như vậy, việc canh phòng lại được làm nghiêm khắc như vậy.
"Lưu ca, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Tôn Cường nhìn về phía Lưu Trường Phúc hỏi.
"Làm sao à, hắn ta chỉ có một người, chúng ta có tận ba người, còn phải sợ hắn sao?"
Lưu Trường Phúc nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ hung ác nói: 'Đi, chúng ta cẩn thận đánh úp hai bên, nhất định phải thắng trong một lần, đừng để kinh động đến người khác.
"Lưu ca, chúng ta phải đánh ngất hắn hay là... ?" Tôn Cường vừa nói vừa giơ tay mô tả hành động cắt cổ.
"Tất nhiên là đánh ngất rồi, đệ g.i.ế.c người đến mức nghiện rồi à!"
Lưu Trường Phúc tức giận giơ tay tát một phát thật mạnh vào đầu của Tôn Cường, sau đó mới dẫn theo ba người lợi dụng cỏ cây nhà cửa trong thôn làm chỗ ẩn nấp, rồi từ từ tiến đến gần túp lều.
"Đợi đã!"
Đột nhiên Chu Phát Tài dừng lại, vươn tay nắm lấy tay áo của Lưu Trường Phúc, chị vào cửa sổ của túp lều kia nói nhỏ: "Cái kia... thứ trên cửa sổ của căn chòi kia hình như... Hình như là một cái nỏ!"
"Cái gì? Sao có thể như vậy được! Để ta đi xem!" Nghe vậy, Lưu Trường Phúc lập tức nhìn về phía mà Chu Phát Tài đã chỉ.