Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 499
Cập nhật lúc: 2024-09-18 10:58:03
Lượt xem: 51
Nghe tên sơn tặc kia nói xong, Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn đồng thời trợn trắng mắt, bọn họ đột nhiên cảm thấy sơn tặc cũng không quá đáng sợ như người ta nói, ít nhất ba tên trước mặt bọn họ thật sự rất không có cốt khí.
"Được rồi, không cần phải vuốt m.ô.n.g ngựa, nói xem, cuối cùng thì các ngươi là người nào."
Nhưng ngay lúc này, sắc mặt Thẩm Bích Thẩm đột nhiên chuyển lãnh, ngữ khí bình tĩnh nói với ba tên đó: "Tốt nhân nên thành thành thật thật khai báo rõ ràng cho ta, nếu không, ta cũng không ngại để ba người các ngươi đi rèn luyện b.ắ.n tên đâu, ta vẫn luôn ngắm b.ắ.n trên bia ngắm, thật ra cũng chưa bao giờ b.ắ.n người cả."
Thẩm Bích Thẩm nói xong liền cầm cung trên tay, động tác cực nhanh cài tên, cung như trăng tròn, đầu mũi tên lạnh băng không ngừng di chuyển giữa ba người, khiến ba tên kia sợ đến mức suýt khóc ra.
Bọn yêm nói, cái gì bọn yêm cũng sẽ nói mà, nữ hiệp à, người bỏ bỏ cái cung tên xuống đã, vạn nhất không cầm chắc bị thương tay người thì không tốt đâu."
Trong đó có người đàn ông cao gầy mặt lập tức tái nhợt nhanh chóng trả lời.
"Đúng vậy, đúng đúng đúng, nữ hiệp à, ngài thu mũi tên lại đó, chúng ta chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ mà nói."
Nghe thấy tên đàn ông cao gầy nói vậy, hai tên sơn tặc khác cũng liên tục gật đầu theo đôi mắt nhìn chằm chằm vào đầu mũi tên không rời một giây, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-499.html.]
Bọn họ mới không lo lắng tay nha đầu c.h.ế.t tiệt này có bị thương hay không, bọn họ chỉ lo lắng vạn nhất nha đầu này trượt tay một cái thả mũi tên ra, vậy thì chẳng phải bọn họ uổng mạng rồi sao.
Ba tên vừa rồi vẫn khiến ba kẻ bọn họ hồn vía chưa định, chưa bao giờ bọn họ lại nghĩ đến một tiểu cô nương mới mười tuổi lại có thể có được tài b.ắ.n cung tinh vi đến thế, lúc trước nếu không phải bọn họ chiếm được tiên cơ làm nàng bị thương trước, thì chỉ sợ kết quả không phải bọn họ trói người, mà là bị phản ngược lại.
"Được, tốt thôi."
Thẩm Bích Thấm đương nhiên không tin tưởng lời bọn họ nói, nhưng thấy thái độ tốt đẹp của ba người, cũng không muốn tiếp tục hù dọa bọn họ nữa, gật gật đầu hạ cung tên xuống, sau đó cùng với hai huynh đệ Thẩm Trí Viễn ung dung nhìn bọn họ.
"Thật ra ba người chúng ta đều không phải là sơn tặc"
Ba người liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng tên mặt chữ điền mới mở miệng nói với Thẩm Bích Thẩm: "Chúng ta đều là lưu dân chạy nạn, ba người cũng chỉ quen nhau trên đường, bởi vì không có cách nào sống được, lại nghe nói trên nói có đạo tặc, cho nên lúc đó mới nghĩ đi nhập bọn."
"Nếu bọn yêm đã quyết định làm sơn tặc, thì trên đường lên trên núi tất nhiên cũng làm một số chuyện coi như là luyện tập."
Nói đến đây, người đàn ông đen gầy lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thẩm Bích Thẩm một cái, thấy sắc mặt Thẩm Bích Thẩm vẫn như thường, thì lúc này mới tiếp tục nói: "Nhưng mà bọn yêm trước nay chưa từng hại đến mạng người, hơn nữa cũng chỉ cướp đồ của những thương nhân trông tương đối có tiền thôi."
"Nguyên bản bọn yêm chỉ muốn tích góp chút tiền, như vậy thì khi đến Viên Sơn cũng sẽ có thể có được địa vị tương đối, chỉ là không ngờ trong một lần đánh cướp không ngờ lại cướp phải sơn tặc của Viên sơn."