"  đó, ngũ , Mộ Dung ca ca    xảy  chuyện liền lập tức cầm theo cung tên  tìm ." Thẩm Kỳ Viễn cũng  thêm .
"Nếu  như , thì Mộ Dung ca ca cũng  đến Viên sơn ."
Nghĩ như  Thẩm Bích Thẩm mới nhớ lúc nàng  cung tên tập kích lúc đó bên tại dường như cũng  âm thanh khác vang lên, chỉ là lúc  sự chú ý của nàng đều ở   Quý Hiên Dật, nên vẫn  nghĩ nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Bích Thấm  khỏi ấm áp, tuy rằng đại thúc  bình thường  cao lãnh một chút, nhưng chỉ cần nàng  yêu cầu gì thì  nào cũng sẽ tận lực giúp nàng , nàng   như   bằng hữu thật sự là một điều may mắn.
Trong lòng Thẩm Bích Thẩm âm thầm quyết định,   nhất định  đối xử với đại thúc  một chút,  cho đại lúc nhiều đồ ăn ngon mới , dường như   thích ăn đồ ăn nàng .
" ."
Thẩm Kỳ Viễn gật đầu một cái,  đó đột nhiên lớn tiếng : " , Mộ Dung đại ca con bắt theo ba tên sơn tặc trở về đó."
"Sơn tặc gì cơ." Thẩm Bích Thấm  sửng sốt.
"À, là ba tên  trói  , Mộ Dung đại ca bảo   bắt  chúng ở  núi, liền định chờ  trở về thì giao cho  xử lý."
Vẻ mặt Thẩm Kỳ Viễn sùng bái : "Quả nhiên Mộ Dung đại ca  lợi hại,  tận mắt  thấy   một tay xách ba  bọn họ về."
"A."
Nghe xong Thẩm Bích Thẩm kinh ngạc trực tiếp há to miệng, trong lòng âm thầm cảm thán,  hổ là trời sinh thần lực, quả nhiên sức lực  lớn.
"Khi nào  mới  thể giống như Mộ Dung đại ca đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-497.html.]
Bây giờ  thể  Thẩm Kỳ Viễn là một fans nhỏ trung thành của Mộ Dung Húc, đầy mặt khoe khoan : "Mộ Dung đại ca  chỉ  tài b.ắ.n cung vô cùng lợi hại, mà võ công cũng lợi hại, hơn nữa học hỏi cũng  lợi hại, chữ  , đối xử với  khác cũng  ."
"Khụ,   đấy,  Mộ Dung đại ca của nhà  lợi hại nhất,  đừng khen nữa, chúng   xem mấy tên sơn tặc   ."
Thẩm Bích Thấm một đầu mồ hôi lạnh đánh gãy lời  của Thẩm Kỳ Viễn, đứa trẻ  mỗi   đến Mộ Dung Húc thì đều sẽ trở nên như thế .
"Nga."
Thẩm Kỳ Viễn  Thẩm Bích Thẩm đánh gãy lời  hiển nhiên là  chút ủy khuất, rầu rĩ đồng ý, lúc  mới cùng với Thẩm Trí Viễn đỡ Thẩm Bích Thẩm    núi.
Hậu viện Phùng gia, ba bóng  đang cố gắng chặt củi nhóm lửa, mặc dù vết thương  đùi  cho bọn họ rơi mồ hôi lạnh đầy đầu nhưng một phút họ cũng dám chậm trễ.
Đây chính là ba  bất thình lình bắt cóc ba  Thẩm Bích Thấm.
"Làm  bây giờ, ngươi  xem nếu nha đầu  chết, thì   chúng  cũng sẽ  chôn cùng  ." Trong đó  một  đàn ông cao gầy tuyệt vọng .
"Ta thấy nha đầu  tám phần   chuyện gì , ngươi cũng  nghĩ xem một cao thủ như  ở đó, thì nha đầu   thể xảy  chuyện gì ." Người đàn ông mặt chữ điền mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ .
"Hình như là như ."
Nghe thấy  đàn ông mặt chữ điền  thế,   đều đồng thời nhớ  cảnh tượng ngày   Mộ Dung Húc túm cổ chạy như bay xuống núi, tất cả đều nghĩ mà đồng thời run lập cập.
Bọn họ đều  rõ ràng, Mộ Dung Húc tuyệt đối là một vị tuyết thế cao thủ,  chỉ  sức mạnh, mà kéo theo bọn họ cũng  thể nhẹ nhàng thi triển khinh công thì công lực cũng là loại    thường  thể theo kịp.
"Ta  cảm thấy, nha đầu kai tâm địa tàn nhẫn như , cho dù  chết, chờ cô  trở  chúng  nhất định sẽ  ăn  chỗ gì  ."