Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 411
Cập nhật lúc: 2024-08-29 22:28:46
Lượt xem: 77
Hai người Lâm Chấn và Thẩm Bích Tuyết bởi vì vừa lúc ngồi đối diện, nên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đối phương, cho nên toàn bộ quá trình ăn hầu như là cúi đầu, lỗ tai vẫn không nhịn được mà luôn đỏ, chỉ là Lâm Chấn lớn mật hơn nhiều, thường thỉnh thoảng lại ngẩng lên ngắm trộm Thẩm Bích Tuyết một cái.
Tuy rằng hành động này đều là vào những lúc gắp đồ ăn, nhưng tất cả đều rơi vào mắt người có tâm... Thẩm Bích Thấm.
Nhìn hành động qua lại này của hai người khiến cho Thẩm Bích Thẩm càng nhìn lại càng cảm thấy thú vị, chẳng lẽ đây gọi là nhất kiến chung tình sao?
Con ngươi Thẩm Bích Thẩm hơi nheo lại, rồi nhìn qua hai người vài lần, không tồi, trai tài gái sắc, tuổi cũng xấp xỉ nhau, nhìn sao cũng thấy cực kỳ xứng đôi, xem ra năm nay nhà mình sẽ có không ít hỉ sự rồi.
"Cha, hiện giờ người có thể nói cho con biết vì sao lại dọn đến nơi này ở chưa?"
Đợi khi ăn cơm xong thì Thẩm Lâm thị lập tức mở miệng hỏi Lâm Bác Văn.
"Hàm Nhi, con có nhớ trước kia cha từng làm lão sư ở nhà Lâm viên ngoại chưa?"
Nghe được câu hỏi của Thẩm Lâm thị thì Lâm Bác Văn hơi trầm mặc sau đó mới mở
miệng nói.
"Con nhớ rõ, cha, nữ nhi nhớ rõ lúc nữ nhi xuất giá không phải người vẫn còn ở đó sao, vì sao bây giờ lại về làm lão sư ở trường tư trong thôn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-411.html.]
Tú tài tuy rằng không phải quan, nhưng ở dân gian lại có địa vị vô cùng cao, có thể được mời làm lão sư tại nhà hoặc là chuyên tâm tiếp tục thi lên cao, ở thôn cũng có rất nhiều học trò cần được dạy dỗ vì vậy lấy thân làm tú tài của Lâm Bác Văn đúng là vô cùng được trọng dụng.
"Hàm Nhi, con trai độc nhất của Lâm viên ngoại, con thật sự không hề có ấn tượng sao?" Lâm Bác Văn thở dài một tiếng hỏi.
"Nhi tử của Lâm viên ngoại... A, cha, người nói là cái người Lâm Xuân, không học vấn không nghề nghiệp kia sao?" Thẩm Lâm thị trầm tư sau đó một lúc lâu sau mới nhớ ra được một người.
"Không sai, chính là hắn."
Lâm Bác Văn gật đầu, sau đó nói,"Ngươi biết vì sao năm đó ngay cả đội ngũ đón dâu Thẩm gia cũng không có không, rồi cha lại để một mình con đi đến Thẩm gia thôn tìm Thủ Nghĩa trước không?"
"Chẳng lẽ là bởi vì Lâm Xuân?" Lúc này đột nhiên Thẩm Lâm thị như hiểu ra cái gì đó.
Năm đó Thẩm lão thái vô cùng phản đối chuyện hôn sự của hai người Thẩm Lâm thị và Thẩm Thủ Nghĩa, tuy rằng Thẩm Lâm thị có hảo cảm đối với Thẩm Thủ Nghĩa, nhưng thân là chi nữ của Tú tài, bà ấy cũng có kiêu ngạo của mình, Thẩm lão thái có thái độ như vậy khiến đáy lòng Thẩm Lâm thị có không ít mâu thuẫn với hôn sự này, thậm chí cũng từng nói với Lâm Bác Văn, nếu Thẩm gia không muốn thì bọn họ cũng không cần phải cưỡng cầu.
Chỉ là không nghĩ đến thái độ của Lâm Bác Văn lại vô cùng kiên quyết, đợi đến khi đến ngày thành hôn, cho dù Thẩm gia không có kiệu hoa đến nhưng Thẩm Lâm thị cũng bị Lâm Bác Văn quát lớn đuổi ra khỏi nhà, để nàng tự mình đến Thẩm gia thôn tìm Thẩm Thủ Nghĩa.
Chuyện này Thẩm Lâm thị tuy rằng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn có oán trách đối Lâm Bác Văn, nhất là khi bị Thẩm lão thái đánh chửi tàn nhất, nàng sẽ lại nhớ lại, nếu năm đó cha không khiến bà ấy không có tôn nghiêm gả vào Thẩm gia như vậy thì có lẽ Thẩm lão thái sẽ không dám khinh mạn bà ấy như thế này.
Tuy rằng trong lòng có nhiều ủy khuất nhưng Thẩm Thủ Nghĩa đúng thật là người tốt, tuy rằng không có kiệu hoa cùng đội đón dâu, nhưng Thẩm Thủ Nghĩa lại tự mình thuê một chiếc xe ngựa ở cửa thôn đợi bà ấy.