Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 407
Cập nhật lúc: 2024-08-29 22:24:57
Lượt xem: 38
Những ký ức trong quá khứ cứ hiện lên trong tâm trí của bà ấy, giống như một chiếc cưa cứa vào trái tim của bà ấy, trái tim đau nhức giống như muốn vỡ tung ra.
"Hàm Nhi, nương của con đợi con đã mười mấy năm rồi, con nhanh dập đầu với bà ấy đi, nói với bà ấy là con đã về rồi." Lâm Bác Văn đứng bên cạnh cũng đỏ mắt, tiến lên vuốt ve bài bị, nghẹn ngào nói với Thẩm Lâm thị.
"Nương, nữ... không, đứa con gái bất hiếu của người đã về... trở về thăm người... người... hu hu... người có nhìn thấy không." Thẩm Lâm thị đã sớm khóc không ra hơi, vừa khóc vừa dập đầu với bài vị trước mặt.
"Bà ngoại, cháu trai (cháu gái) đến thăm người đây.”
Thẩm Bích Thấm và những người khác ở đằng sau nhìn thấy Thẩm Lâm thị quỳ xuống thì cũng quỳ xuống theo, nhìn vẻ mặt tràn đầy đau buồn của Thẩm Lâm thị, trong lòng chúng cũng cảm thấy rất khó chịu, cùng học theo Thẩm Lâm thị dập đầu lạy ba cái trước bài vị.
"Được rồi, Hàm Nhi, bây giờ con đã trở về rồi, cha nghĩ nương của con ở nơi Cửu Tuyền có thể yên tâm rồi." Lâm Bác Văn khẽ thở dài một tiếng, bước đến đỡ Thẩm Lâm thị đã khóc thành lệ nhân đứng dậy.
"Cha, nương... Nương của con, bà ấy thế nào... đã mất lúc nào?"
Hai mắt của Thẩm Lâm thị vẫn nhìn chăm chú vào bài vị trên bàn, nghẹn ngào hỏi:
"Sức khỏe của nương từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, nữ... nữ nhi thực sự không muốn tin tưởng nương sẽ ra đi sớm như vậy."
"Haiz... Nương của con... bà ấy đã mất vào năm thứ hai sau khi con xuất giá…”
Nói đến đây, Lâm Bác Văn không tiếp tục nói nữa, thê tử là tình yêu cả đời này của ông ấy, nếu không phải vì Chấn Nhi, thì ông ấy đã sớm đi theo ái thê rồi, ông ấy còn cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ được gặp lại nữ nhi của mình nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-407.html.]
"Cha, có phải là sau khi nữ... nữ nhi xuất giá đã xảy ra chuyện gì không?"
Thẩm Lâm thị nắm lấy tay của Lâm Bác Văn, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Còn nữa, nhà của chúng ta, người bây giờ đang ở trong nhà của chúng ra là ai vậy?"
"Con... Con đã đến ngôi nhà trước đây của chúng ta sao?"
Nghe được những lời này của Thẩm Lâm thị, sắc mặt của Lâm Bắc Văn lập tức thay đổi, kéo lấy tay Thẩm Lâm thị, lo lắng nói: "Vậy... vậy con có gặp Lâm Xuân không?"
"Lâm Xuân? Đó là ai?"
Vẻ mặt Thẩm Lâm Thị mờ mịt, lắc đầu nói: "Nữ nhi chỉ nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng mở cửa."
Thẩm Bích Thẩm ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Bác Văn, trong mắt nàng khẽ lóe lên một tia sáng, không biết tên Lâm Xuân này là ai, sao lại khiến cho Lâm Bác Văn cảm thấy sợ hãi như vậy được."
"Hắn ta... Haiz, con đã quên rồi sao, cũng đúng, chuyện này nói ra thì rất dài, để tên tiểu tử thối kia vào đây trước đã, rồi cha sẽ kể lại cho con nghe đầu đuôi của chuyện này."
Lâm Bác Văn khẽ thở dài, quay sang nói với cậu thiếu niên đứng bên cạnh: "Chấn Nhi, đi gọi tên tiểu tử thối bên ngoài kia vào đây"
"Vâng, thưa lão sư." Nghe được lời nói của Lâm Bác Văn, thiếu niên lập tức đi về phía cửa. "Cha, thiếu niên này là?"
Đỡ Lâm Bác Văn ngồi xuống ghế, Thẩm Lâm thị khó hiểu hỏi, hình như vừa rồi bà ấy nghe được cậu ấy gọi mình là sư tỷ, chẳng lẽ là đồ đệ mà cha mới thu à?
"À, đó là Chấn Nhi, đệ tử của cha." Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Lâm thị, lúc này Lâm Bác Văn mới giới thiệu thiếu niên với mọi người.