Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:54:02
Lượt xem: 110
Bởi vì thân thiết với hai huynh đệ Thẩm Điền mà Thẩm Thủ Nghĩa lại là người nhỏ tuổi nhất cho nên cẩu tử này trực tiếp gọi Thẩm Thủ Nghĩa là Tam gia gia.
"Ha ha ha, được, được, đứa nhỏ này được dưỡng thật tốt!" Thấy cẩu tử thông minh kháu khỉnh kính mình thì Thẩm Thủ Nghĩa thoải mái cười ha ha, sờ đầu cẩu tử rồi đem lì xì đưa cho cậu bé.
"Ta on tam gia gia."
Cẩu tử vui vẻ nhận bao lì xì sau đó chạy đến trước người tức phụ Thẩm Mốc, đem lì xì đưa cho nàng ấy rồi nghiêm trang nói,"Nương cất giúp con, về sau còn cưới vợ."
"Ha ha ha..."
Nghe được lời Cẩu tử nói, mọi người ai nấy đều bật cười to, trước kia mỗi lần tức phụ Thẩm Mộc muốn lấy lì xì thì đều nói với Cẩu tử như vậy.
Trong lòng Thẩm Bích Thẩm vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu mập mạp thật là đáng thương, bị chính nương của mình lừa mà cũng không biết, về sau cưới vợ, bọn họ đương nhiên sẽ cho ngươi tiền, nào cần ngươi tích cóp!
"Tiểu Tiểu đâu?" Mọi người khó khăn lắm mới dừng lại ý cười, Thẩm Thủ Nghĩa mới phát hiện ra Tiểu Tiểu không ở đây.
"Ở chỗ này.
Thẩm Thủ Nghĩa đang nói, thì tức phụ Thẩm Hà lập tức ôm một cô bé nhỏ xinh xắn từ trong buồng đi ra, nữa oa nhi dùng hai tay xoa đôi mắt, vừa nhìn đã thấy hẳn là mới ngủ dậy.
"Ôi, oa nhi này lớn lên thật đáng yêu."
Khi nhìn thấy tiểu oa nhi phấn nộn như vậy thì mặt Thẩm Thủ Nghĩa lập tức tràn đầy ý cười nhu hòa. "Bé con, có nhận được ra đây là ai không?" Tức phụ Thẩm Hà chỉ vào Thẩm Thủ Nghĩa hỏi bé. "Tam gia gia."
Hiện giờ em bé cũng đã được hai tuổi, miệng cũng vô cùng ngọt, vừa thấy Thẩm Thru Nghĩa thì lập tức lộ ra một bụ cười ngọt ngào.
"Ai, thật là thông minh, nào tới đây, đây là tam gia đưa lì xì cho cháu, cần phải nhận thì mới may mắn." Thẩm Thủ Nghĩa nói rồi đem lì xì ra cho bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-390.html.]
"Cảm tạ tam gia gia."
Điều làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn chính là bé sau khi cầm tiền cũng không có đưa cho mẹ mà lập tức vụng về đem cất vào túi tiền nhỏ ở trước ngực.
"Bé, ca ca cháu đem lì xì cho nương tích cóp cưới vợ, cháu không đưa cho nương sao?" Thẩm Thủ Nghĩa mở miệng nghi hoặc hỏi.
"Nương nói tích cóp làm của hồi môn, yêm không cần, yêm cũng muốn cưới vợ, nếu nương không đồng ý, vậy yêm tự tích cóp." Niếp Niếp cau mày, nói với giọng trẻ con.
"Phốc..."
Nghe vậy, Thẩm Bích Thẩm phun ra một ngụm nước từ trong cổ họng.
"Ôi chao, thật đúng là làm ta cười chết!"
Nghe Niếp Niếp nghiêm túc nói, ngay cả Thẩm Lâm thị luôn luôn dịu dàng ưu nhã cũng không nhịn được cười cong eo.
Những người khác nhìn Niếp Niếp cũng cười bò, chỉ có tức phụ của Thẩm Mộc là vẻ mặt bất đắc dĩ. Niếp Niếp còn nhỏ, hơn nữa rất được ca ca chiều chuộng, cho nên cái gì cũng học theo Cẩu Tử, bất luận bà giải thích như thế nào, Niếp Niếp vẫn muốn cưới tức phụ.
Sau đó không còn cách nào, để không làm mất bao lì xì của Niếp Niếp, chỉ có thể
làm cái túi tiền cho cô bé, dù sao bao lì xì cũng không đáng bao nhiêu, cũng không tạo ra vấn đề nghiêm trọng gì.
"Trọng Thành à, sao lại vội vã trở về? Nếu không vội, ở đây dùng cơm trưa rồi hẵng về, yêm còn có việc muốn nói với đệ." Thẩm Điền vỗ bả vai Thẩm Thủ Nghĩa hỏi.
"Ồ? Nếu đã vậy thì, cung kính không bằng tuân mệnh." Nghe Thẩm Điền có chuyện muốn nói, Thẩm Thủ Nghĩa cũng không từ chối mà đồng ý luôn.
Bữa trưa đã làm xong, mọi người sôi nổi ngồi xuống theo lời mời của Thẩm Điền, Cẩu Tử béo ú quấn lấy Thẩm Bích Thẩm, một hai phải ngồi bên cạnh Thẩm Bích Thấm ăn cơm, Niếp Niếp luôn luôn học theo hành động của ca ca cũng muốn ngồi vào bàn, hai người một trái một phải ngồi bên cạnh Thẩm Bích Thấm, dỗ thế nào cũng không được.
Cẩu Tử năm nay 4 tuổi, có thể tự ăn cơm, nhưng Niếp Niếp vẫn cần người đút, ở nhà Thẩm Điền, khi có khách thì nữ nhân không thể ngồi vào bàn, bởi vậy trong lòng tức phụ của Thẩm Mộc đã rất tức giận với nhóc con này.