Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 386
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:44:31
Lượt xem: 46
Sân của nhà Trần đồ tể cũng không nhỏ, vị trí của chuồng lợn cũng cách cổng nhà xa nhất, đợi đến khi người đàn ông kia chạy ra đến cổng thì mấy đứa trẻ đã chạy trốn mất dạng rồi, người đàn ông đó tức đến mặt mũi vặn vẹo, lại chỉ có thể đ.ấ.m mạnh một đ.ấ.m vào cánh cổng, sau đó lại tức giận quay về bắt lợn.
Mặc dù hắn ta rất muốn tính sổ với đám người Thẩm Bích Thẩm, nhưng chỉ bằng tiếng cười thôi thì cũng không biết đó là con cái nhà ai, cho dù trong lòng của cả gia đình Trần đồ tể có tức giận đến đâu thì cũng không thể làm gì được.
"Hộc hộc..."
"Không... Không được, yêm... Yêm chạy không nổi nữa rồi!"
"Đừng... Đừng chạy nữa, ông ta... Hình như không đuổi theo nữa."
Sau khi chạy cách ngôi nhà kia một khoảng cách nhất định, một đám trẻ nghịch ngợm chạy nhũn cả chân cuối cùng cũng thở hổn hển dừng lại, cả bọn mệt mỏi ngồi bệt trên mặt đất.
Ngược lại, bởi vì Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn đều học b.ắ.n cung cho nên thể lực cũng tốt hơn nhiều so với đám trẻ nghịch ngợm này, chỉ hơi thở hổn hển một chút, nhưng cũng không cảm thấy mệt.
"Ha ha ha..."
Đợi đến khi lấy lại bình tĩnh, cả lũ mới bừng tỉnh, nghĩ đến cảnh tượng người đàn ông bị lợn lấy mất quần ở nhà Trần đồ tể, tất cả lại không nhịn được mà cười phá lên, thật sự quá buồn cười.
"Mọi người đừng cười nữa, nói đi, tại sao lại muốn đi gây rắc rối cho nhà Trần đồ tể kia?" Thẩm Bích Thấm sẽ không tin những đứa trẻ nghịch ngợm này sẽ vô duyên vô cớ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-386.html.]
chạy đến thôn bên cạnh chỉ để ném pháo vào chuồng lợn, nếu muốn ném vào chuồng lợn thì ở thôn Thẩm gia cũng có chuồng lợn, tại sao muốn đến thôn Trần gia?
"Khụ, thực ra là bởi vì A Thổ, A Thổ, ngươi nhanh nói đi." Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Bích Thấm, một đám trẻ nghịch ngợm lập tức đẩy A Thổ, bảo nó giải thích.
"Thấm Nhi cô nương, ngươi không biết đâu, Trần đồ tể kia là người xấu, mỗi lần không chỉ bán thịt đều thiếu cân thiếu lạng, lần trước nương của yêm đi mua nhiều đồ, đến chỗ hắn ta mua thịt nhưng quên xách về, đến lúc quay lại hỏi thì hắn không trả, còn nói rằng nương của yêm đã cầm thịt đi rồi."
Vẻ mặt A Thổ tức giận nói: "Cho nên yêm mới nghĩ đến chuyện... ném pháo vào nhà hắn để trút giận."
"Ngươi có bằng chứng không? Nhỡ đâu là do nương của ngươi nhớ nhầm thì sao?"
Thẩm Bích Thẩm tiếp tục hỏi.
"Không nhầm được đâu, đây là do mấy bà cụ bán rau bên cạnh quán của Trần đồ tể nói với nương của yêm, mấy người họ đều nhìn thấy." A Thổ lắc đầu nói.
"Hóa ra là vậy."
Lúc này Thẩm Bích Thẩm mới gật đầu, nhưng trong lòng cũng không có ấn tượng tốt gì về mấy bà cụ bán rau đó, nhìn thấy nhưng không lên tiếng nhắc nhở, đợi sau khi mọi chuyện đã xong xuôi rồi mới nói thì còn tác dụng gì nữa?
Trong lòng Thẩm Bích Thẩm còn ác ý nghĩ, có lẽ ban đầu những bà lão đó không nói ra là vì muốn kiếm chút lợi từ việc này, nhưng lại không ngờ con người của Trần đồ tể lại hung hãn như vậy, không muốn cho bất kỳ lợi ích nào, trong lòng những bà lão đó cảm thấy không hài lòng, sau đó mới đi nói chuyện này cho nương của A Thổ.
"À này, Hắc Tử, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là ai?" Thẩm Bích Thấm còn đang suy nghĩ thì đám trẻ nghịch ngợm bên kia đã lên một kế hoạch khác.