Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 363
Cập nhật lúc: 2024-08-25 22:53:33
Lượt xem: 133
Nhưng vào lúc này, đại đương gia đột nhiên cảm thấy sống lưng bỗng nhiên lạnh toát, lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên, một cảm giác nguy hiểm cực lớn ập vào lòng, cả người theo bản năng ngã về phía sau.
"Viu..."
Ngay sau đó, một mũi tên mang theo kình phong mạnh mẽ lao thẳng qua mặt hắn ta, khí thế sắc bén khẽ cọ qua chóp mũi của hắn ta, khiến hắn cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Cả người tên đại đương gia lập tức sợ toát mồ hôi lạnh, nếu như hắn ta phản ứng chậm thêm một chút nữa, vậy thì kết cục của hắn ta sẽ giống như nhị đương gia, trực tiếp bị mũi tên b.ắ.n xuyên qua giữa trán.
Trong khoảng cách hơn mét, mũi tên đó lại vẫn giữ được uy lực lớn đến vậy!
Cao thủ!
Lúc này trong đầu đại đương gia chỉ có hai chữ này, người b.ắ.n mũi tên đó chắc chắn là cao thủ hàng đầu!
Mặc dù không biết tại sao vị cao thủ đó lại sống trong một thôn Thẩm gia nho nhỏ như vậy, nhưng đại đương gia biết rằng bản thân không thể trêu chọc nổi người như vậy!
"Viu..."
"Rắc..."
Nhưng lúc hắn ta còn chưa kịp tỉnh táo lại, mũi tên thứ hai đã nối tiếp b.ắ.n đến, lần này đại đương gia đã không kịp tránh né, bị mũi tên cắm vào đầu gối, tiếng vỡ vụn của xương cốt vô cùng chói tai!
"Ah!"
Tiếng kêu thảm thiết của đại đương gia sau cái c.h.ế.t của nhị đương gia đã khiến lũ sơn tặc cảm thấy hoang mang lo sợ, sững sờ tại chỗ.
"Di, di... Di mau!"
Đại đương gia chịu đựng cơn đau dữ dội truyền đến từ đầu gối, quyết định nhanh chóng gầm lên một tiếng, sau đó nắm chặt dây cương, quay ngựa, trực tiếp phi thẳng về phía cửa thôn, m.á.u từ đầu gối không ngừng tuôn ra, tạo thành những vệt m.á.u dài hỗn độn rơi trên mặt đất.
"Chạy... chạy thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-363.html.]
Nhìn thấy đại đương gia xoay người bỏ chạy, đám sơn tặc kia làm sao dám ở lại nữa, nâng t.h.i t.h.ể của nhị đương gia lên, đỡ lấy những tên sơn tặc bị thương đi theo đại đương gia chạy về phía cổng thôn.
Chỉ là cảnh tượng thảm thiết này ở quá xa, cộng thêm bóng đêm và hàng rào ngăn cản tầm nhìn cho nên những người dân trong thôn không nhìn thấy được, Thẩm Bích Thẩm cũng chỉ nhìn thấy Mộ Dung Húc b.ắ.n tên, sau đó nghe thấy tiếng hét thảm thiết, nhưng cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra.
"Đi rồi, sơn tặc đi rồi!"
"Bọn yêm đuổi được sơn tặc rồi!!"
"Đuổi được tam tặc (*đọc nhầm âm LIJ shānzéi - sơn tặc, =l sānzéi - ba tên cướp)!"
Nhìn thấy đám sơn tặc kia rút lui, các thôn dân trong thôn Thẩm gia đều vui mừng rơi nước mắt, kích động ôm lấy nhau, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thủ Nghĩa và Mộ Dung Húc đều tràn ngập sự biết ơn!
Từ sự hung ác của những tên sơn tặc này, mọi người đều hiểu rằng nếu như không phải có sự giúp đỡ của hai người họ, thôn Thẩm gia của họ chắc chắn sẽ không thể may mắn thoát khỏi như vậy!
"Trọng Thành, Mộ Dung tiểu huynh đệ, bọn yêm thật sự cảm ơn hai người!"
Sau khi mọi người dân trong thôn bình tĩnh lại, tất cả đều nửa quỳ xuống trước mặt của hai người họ, trong mắt tràn đầy sự cảm kích, nhưng nhiều hơn là sự tôn kính.
"Mọi người đang làm gì thế, nhanh đứng dậy, nhanh đứng dậy đi!"
Thấy mọi người đều quỳ xuống, Thẩm Thủ Nghĩa vội vàng tiến lên đỡ họ dậy, vẻ mặt căng thẳng nói: "Tôi cũng là người của thôn Thẩm gia, cũng có một phần trách nhiệm phải bảo vệ thôn Thẩm gia, mọi người làm như vậy thì khác nào coi tôi như người ngoài chứ."
"Trọng Thành à, hôm nay thôn Thẩm gia của chúng ta có thể thoát khỏi kiếp nạn này đều là nhờ có cháu hết đấy, cái lạy này, mấy đứa xứng đáng nhận được." Trưởng thôn cũng tiến lên vẻ mặt vui mừng nói.
"Trưởng thôn, ngài nói như vậy là sai rồi, lần này thật sự không phải công lao của hai chúng ta, mà là công lao của tất cả mọi người, ví dụ như cái hàng rào này, người có công lớn nhất chính là Điền đại ca, hơn nữa có thể hoàn thành nó, cũng là sự nỗ lực của tất cả mọi người trong thôn, cháu lại không giúp được gì nhiều cho mọi người." Thẩm Thủ Nghĩa vội vàng xua tay nói.
"Ha ha ha, mọi người thấy chưa, đều nói Trọng Thành là người tốt bụng, cậu ta thực sự đúng là một người tốt!" Nghe được những lời này của Thẩm Thủ Nghĩa, trưởng thôn không khỏi cười ha hả, có được một người tốt bụng như vậy, đây chính là phúc đức của Thẩm gia thôn bọn họ!
"Người ta đều nói người tốt sẽ có kết cục tốt, hiện tại cả nhà Trọng Thành càng ngày càng tốt, yêm tin rồi!" "Đúng vậy, nếu có ai dám nói một câu không hay về gia đình Trọng Thành, yêm là người đầu tiên không đồng ý!" "Yêm cũng vậy!"
Vừa nói, mọi người vừa tức giận nhìn về phía Thẩm Thủ Nhân, sự cảnh cáo trong mắt của họ không cần nói cũng đã hiểu.