Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-08-21 22:46:41
Lượt xem: 131
"Chỉ cần ta muốn thì ở lại sao?"
Trong mắt Thẩm Bích Thẩm như xoẹt qua một tia sáng nhỏ, nàng cúi đầu, tựa trán vào lồng n.g.ự.c Mộ Dung Húc, im lặng không nói.
Chỉ cần mình muốn là có thể ở lại.
Sau đó nàng chợt nhớ đến câu nói 'trong lòng nghĩ điều thiện, cân nhắc kỹ trước khi hành động mới có thể đạt được ước muốn, câu nói này có ý gì?
Có thể đạt được ước muốn chính là nàng không cần quay về nữa, thế nhưng phải thế nào mới có thể không quay về? Trong lòng nghĩ điều thiện, lẽ nào muốn nàng làm nhiều việc thiện?
Thẩm Bích Thẩm hoàn toàn không hiểu thấu được câu nói này nhưng nàng đã có mục tiêu, chí ít nàng biết phải suy nghĩ đến nhiều điều thiện, không làm việc ác, làm nhiều việc thiện, có lẽ chỉ có như vậy nàng mới không cần trở về.
Nghĩ đến đây Thẩm Bích Thẩm bắt đầu bình phục lại cảm xúc, sau đó nàng chợt phát hiện bên cạnh mình có thêm một người, còn là một nam nhân, nàng còn ghé vào n.g.ự.c người ta.
"Mộ Dung ca ca?" Thẩm Bích Thẩm chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt bình thản như mặt nước của Mộ Dung Húc.
"Ổn rồi?"
Thấy Thẩm Bích Thấm dường như chỉ mới vừa phát hiện ra sự tồn tại của mình, trong lòng Mộ Dung Húc chợt cảm thấy hơi khó chịu nhưng nể tình người nào đó đang rất đáng thương nên hắn không muốn so đo.
"Ừm." Thẩm Bích Thẩm gật đầu rất máy móc.
"Lau nước mắt đi!" Mộ Dung Húc vừa nói vừa đưa khăn tay cho nàng.
"Ùm."
Nếu là bình thường chắc chắn Thẩm Bích Thẩm sẽ dùng khăn tay của riêng mình nhưng lúc này trong đầu nàng giống như khối bột nhão nên nhận lấy khăn tay một cách máy móc, sau đó lau lên mặt mình.
"Nếu đã không có chuyện gì nữa thì quay về thôi." Mộ Dung Húc đứng lên trước, sau đó đưa tay đến trước mặt Thẩm Bích Thẩm.
"À." Thẩm Bích Thẩm hơi sững sờ, nàng khẽ gật đầu, đưa tay lên.
Hai bàn tay tiếp xúc nhau, cảm giác ấm áp truyền đến, lúc này Thẩm Bích Thẩm mới xem như đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Mộ Dung ca ca, sao huynh biết ta ở đây?" Thẩm Bích Thấm chớp mắt, nghi ngờ hỏi.
"Cái bệ nhỏ kia là do ta làm ra."
Mộ Dung Húc nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Bích Thẩm, dắt tay nàng đi từng bước theo lối ra: "Vốn dĩ ta còn cho rằng chỗ kia chỉ có một mình ta"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-329.html.]
"Khụ. Thì ra là thế." Thẩm Bích Thẩm ho khan một tiếng, lúc này nàng mới hiểu mà gật đầu.
Có Mộ Dung Húc hộ tống, lần này Thẩm Bích Thẩm đi ra rất dễ dàng và rất yên tâm. Rất nhanh sau đó hai người đã quay về. "Thấm Nhi, sao mắt con lại đỏ như vậy?"
Trở lại phòng riêng, nhìn thấy hai người họ đã quay lại, Thẩm Lâm thị quan tâm nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi.
"Bị bụi bay vào ạ." Thẩm Bích Thẩm không chớp mắt, mặt mày nghiêm túc nói.
"Mộ Dung đại ca, vạt áo của huynh..." Thẩm Kỳ Viễn cũng thắc mắc chỉ vào trước người Mộ Dung Húc.
Một mảng ước lớn còn chưa kịp khô.
Lúc này Mộ Dung Húc mới theo bản năng nhìn vạt áo mình, trong nháy mắt Thẩm Bích Thẩm hiểu được nguyên nhân, gương mặt nàng lập tức đỏ ửng lên.
"Vừa rồi..." Mộ Dung Húc không hề do dự, muốn mở miệng nói.
"Vừa rồi bị phân chim rơi trúng." Mộ Dung Húc còn chưa dứt lời Thẩm Bích Thẩm đã mở miệng cướp lấy cơ hội trả lời. "Phut!"
Nghe đến đây Phùng lão trực tiếp phun một ngụm rượu ra.
Mộ Dung Húc: "..."
"Mọi người: "..."
"Ha ha. Thế nhưng đã được rửa sạch rồi, không sao cả."
Nhìn thấy bàn tay Mộ Dung Húc đang nắm chặt chuôi kiếm, chặt đến mức gân xanh trên cánh tay đã gồ lên, Thẩm Bích Thẩm chột dạ cúi đầu, vội vàng chạy đến ngồi xuống bên cạnh Phùng lão, bây giờ cũng chỉ có Phùng lão mới có thể bảo đảm an toàn cho nàng.
"Húc Nhi, hay là ngươi đi đổi một bộ y phục khác đi!" Sắc mặt của Phùng lão rất kỳ lạ, ông ấy lên tiếng nhắc nhở.
Mỗi lần khởi hành, Phùng lão đều có thói quen chuẩn bị y phục dự phòng.
"Um."
Ánh mắt hắn lạnh lùng quét đến chỗ người lấy oán báo ân nào đó, sau đó mới cầm theo y phục đi vào phòng trong thay. Chờ đến khi Mộ Dung Húc trở ra, cảm xúc của hắn đã bình thường trở lại. Thật ra từ đầu đến cuối biểu cảm trên mặt Mộ Dung Húc đều chưa từng thay đổi, chỉ có bàn tay đã không đặt trên chuôi kiếm nữa.
Mọi người uống rượu hoa cúc, ăn đồ ăn vặt tự mình mang đến đây, nghỉ ngôi trong chốc lát rồi cùng nhau xuống núi trở về thôn.
Chờ cho đến khi về đến nhà, hai người Phong Ngâm và Hoa Tụng đã lập tức vui vẻ ra đón, giúp đỡ mọi người xách đồ vào. Mấy người Thẩm Lâm thị xuống xe trước, Thẩm Thủ Nghĩa vẫn tiếp tục đưa hai người Phùng lão về sau núi.