Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-08-08 19:42:12
Lượt xem: 93
Ông ta nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Viễn bằng ánh mắt âm u, phu tử vuốt mồ hôi trên trán mình, sau đó nói: "Vậy ngươi nói cho lão phu biết, tiểu học sở hữu mấy quyển mấy thiên? Và cả nội dung chủ yếu phải giảng giải. Lão phu đã giảng tất cả những điều này trên lớp rồi."
"Tiểu học toàn thư có sáu quyển, phân chia nội thiên và ngoại thiên.
Nội thiên có bốn quyển, phân thành lập giáo, minh luân, kính thân, kê cổ có bốn phần.
Lập giáo chủ yếu nói về tầm quan trọng của giáo dục và phương pháp giáo dục.
Minh luân chủ yếu giảng phụ tử chi thân, quân thần chi nghĩa, phu phụ chi biệt, trưởng ấu chi tự, bằng hữu chi giao. Kính thân chủ yếu giảng bản lĩnh tu dưỡng, cung kính. Kê cổ
biên soạn lại hành vi và biểu hiện của các nhà tư tưởng ở các triều đại, làm chứng minh cho kính thân."
Thẩm Kỳ Viễn không hề do dự mà trả lời ngay lập tức. Hắn dừng lại một chút mới nói tiếp: "Ngoại thiên hai quyển, chia thành gia ngôn, thiện hành, được biên soạn từ
những ngôn luận và hành vi, biểu hiện của những nhà tư tưởng lớn từ nhà Hán đến nhà Tống. Lập giáo, minh luân và kính thân có thể bổ sung, giải thích rõ ràng lẫn nhau."
Thấy Thẩm Kỳ Viễn không hề cảm thấy áp lực mà vẫn trả lời lưu loát, lúc này phu tử đã vô cùng luống cuống.
Nhiều nội dung thế này làm sao hắn có thể ghi nhớ chỉ trong thời gian ngắn như thế, chuyện này rõ ràng không thể tin được.
"Không đúng, có phải ngươi đã học những nội dung này từ trước kia rồi không?"
Nghĩ đến đây, đột nhiên trong đầu phu tử giống như bừng tỉnh, ông ta tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Viễn, chất vấn hẳn.
"Mời phu tử ra đề!"
Thẩm Kỳ Viễn vẫn xem như không nghe thấy lời chất vấn của phu tử nhưng trong lòng hắn vẫn không dám khinh thường, vì nếu hắn thật sự bị những đề bài nho nhỏ này làm khó thì cũng đừng nghĩ đến chuyện bái Phùng tiên sinh làm thầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-242.html.]
Nhớ đến Phùng lão, nhìn gương mặt phu tử đang tức giận đến mức thở hổn hển trước mặt mình, Thẩm Kỳ Viễn chỉ nhìn thấy sự chênh lệch quá rõ ràng giữa hai người.
Phùng tiên sinh mới thật sự là người có kiến thức uyên bác. Thẩm Kỳ Viễn âm thầm quyết định, giải quyết xong chuyện lần này hắn vẫn tiếp tục quay lại chỗ Phùng tiên sinh học tập.
Trải qua chuyện này, Thẩm Kỳ Viễn mới ý thức sâu sắc được rằng muốn gặp được một lương sư trí giả chân chính là một chuyện khó khăn cỡ nào, trước đây hắn quả thực đã không hiểu biết cặn kẽ mà trân quý điều đó.
"Được được được."
Nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Kỳ Viễn, phu tử cắn răng nghiến lợi nói liên tục ba chữ "được", ông ta nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Viễn, ngọn lửa trong mắt ông ta giống như có thể bùng cháy ra ngoài.
Trong lòng hiểu rõ bản thân đã thua cuộc, ai bảo ông ta không biết nhìn người. Thế nhưng càng làm ông ta bất ngờ hơn chính là thiếu niên nhỏ tuổi trước mắt lại có thể duy trì sự bình tĩnh, ông ta muốn chất vấn để hắn rối loạn nhưng đều không có tác dụng.
Biết đại cục đã định, phu tử bất đắc dĩ phải ra đề sau cùng, đương nhiên Thẩm Kỳ Viễn vẫn có thể trả lời rất dễ dàng. Ba đề bài đều được trả lời rất hoàn mỹ, thắng lợi hoàn toàn.
"Phu tử nên thực hiện lời hứa của mình." Thẩm Bích Thẩm bước lên, nàng giơ tờ giấy cá cược trong tay mình lên, trên mặt là nụ cười vô cùng dịu dàng.
"Lão phu, lão phu..."
Nhìn vẻ mặt tươi cười của thiếu nữ trước mắt, phu tử lại cảm thấy rất chướng mắt nhưng nhìn sang tờ cá cược kia thì ông ta đã tức đến mức dựng râu, trừng mắt, chỉ ước gì xé tan tành tờ giấy đó thành từng mảnh.
Mục đích của vụ cá cược này chính là muốn sỉ nhục ông ta.
"Phu tử, bên ngoài đều là học trò của ông cả, hơn nữa tiểu nữ cũng không muốn tốn tiền đi mua hồ dán." Thẩm Bích Thẩm thờ ơ nói.
Mua hồ dán để làm gì? Đương nhiên để dán tờ cá cược này lên bảng thông cáo rồi.
Phu tử cũng không ngốc, tất nhiên ông ấy cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của Thẩm Bích Thẩm.